Tác giả:

Kinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại. Nương tử mới khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp vô cùng, trong tay nàng ta bưng chén trà, lại lưng eo thẳng tắp, lộ vẻ cứng cỏi quyền uy, đứng phía sau là hơn mười nha hoàn và bà vú đi theo, so sánh với Lâm Dao lẻ loi một mình, ngược lại nàng ta mới giống chủ nhân nơi này hơn. Tiền Thục Tú bưng chén trà nửa ngày, cũng không thấy Lâm Dao nhận lấy, trong lòng có chút không vui, trong lúc nội tâm đang giằng co, chợt nghe Lâm Dao lên tiếng hỏi: "Ngươi xuất thân danh gia vọng tộc, lại được gả vào đây làm thiếp, không thấy uất ức sao?"Tiền Thục Tú nhớ đến gương mặt đẹp trai và tương lai sáng lạn của Vương Chính Trạch, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Tiểu thiếp sẽ không oán trách cũng không hối hận. "Không oán trách cũng không hối hận. Lâm…

Chương 32: Đ�? Ngon Khó Cưỡng Phần I

Người Tình Đế VươngTác giả: Bích Vân ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quan TrườngKinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại. Nương tử mới khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp vô cùng, trong tay nàng ta bưng chén trà, lại lưng eo thẳng tắp, lộ vẻ cứng cỏi quyền uy, đứng phía sau là hơn mười nha hoàn và bà vú đi theo, so sánh với Lâm Dao lẻ loi một mình, ngược lại nàng ta mới giống chủ nhân nơi này hơn. Tiền Thục Tú bưng chén trà nửa ngày, cũng không thấy Lâm Dao nhận lấy, trong lòng có chút không vui, trong lúc nội tâm đang giằng co, chợt nghe Lâm Dao lên tiếng hỏi: "Ngươi xuất thân danh gia vọng tộc, lại được gả vào đây làm thiếp, không thấy uất ức sao?"Tiền Thục Tú nhớ đến gương mặt đẹp trai và tương lai sáng lạn của Vương Chính Trạch, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Tiểu thiếp sẽ không oán trách cũng không hối hận. "Không oán trách cũng không hối hận. Lâm… Chiều tà lúc hoàng hôn ngả về tây, ánh tà dương chiếu vào trong viện, nhiễm lên cảnh vật một màu đỏ đến nao lòng.Hoàng đế mặc một bộ trường bào gấm màu xanh nhạt, viền cổ áo thêu họa tiết bằng chỉ vàng, trên hông đeo một chiếc thắt lưng cùng chất liệu, kèm theo là một cặp ngọc bội Long Phượng được làm từ Dương chi bạch ngọc, trên người hắn như được phá»§ một lớp lụa vàng chói mắt, sau lưng đón ánh hoàng hôn, dưới chân đạp mây đỏ, đi về phía này.Lâm Dao bây giờ mới biết lúc trước tại sao Mậu Xuân lại nói người này không giống với tên Lục gia phá»§ Ninh Quốc Công mê gái như mạng trong lời đồn lắm, mặc dù ngoại hình hắn trông rất tuấn tú giỏi giang, nhưng không hiểu vì sao, khi nàng thấy hắn thì sẽ vô thức mà cảm thấy sợ hãi, trên người hắn có phong thái uy nghiêm cá»§a người bề trên.So với kẻ vô tư ngây thÆ¡ như Vân Phó, thì kẻ này càng giống công tá»­ phá»§ Ninh Quốc Công hÆ¡n, không phải, với khị độ và thần thái như thế này thì dù nói hắn là Ninh Quốc Công hì cÅ©ng sẽ có người tin.Hoàng đế chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã thấy được Lâm Dao đang đứng trong đám người, trong lá thư tá»± xin ly hôn, nàng nói mình vừa lớn tuổi vừa xấu xí, nhưng cô gái trước mắt hắn dù mặc trang phục trắng đơn sÆ¡ thuần khiết, lại không che dấu được dung mạo thanh lệ cá»§a nàng, còn về tuổi tác thì...!Nàng cÅ©ng chỉ mới ở độ tuổi mười tám đôi mươi mà thôi, thiếu nữ tuổi xuân thì giống như một nụ hoa e ấp đang chờ nở rộ, thiếu phụ tuổi đương thì lại có một vẻ yểu điệu, một ý nhị riêng khác với thiếu nữ trẻ, giống như thứ rượu được á»§ nhiều năm, nhìn thì thấy bình thường, nhưng nếm một ngụm lại khiến người ta hồi vị mãi.Hai người đưa mắt nhìn nhau từ phía xa, dường như thời gian đã trải qua rất lâu.Vân Phó đang rất nóng ruột, hắn vừa lo lắng việc mình bị chọc thá»§ng là kẻ giả mạo, lại vừa cảm thấy hành động cá»§a hoàng đế khá bất thường, trong trí nhớ cá»§a hắn, người đối xá»­ với nữ tá»­ luôn rất lạnh nhạt, dường như không yêu thích ai một cách đặc biệt, cho nên trong cung vẫn rất yên bình...!Khác với tiên đế, ông ta từng độc sá»§ng Lý Quý Phi trong một thời gian dài, còn tí nữa là đòi phế bỏ hoàng hậu luôn, lúc đó phá»§ Ninh Quốc Công bọn họ lúc nào cÅ©ng nÆ¡m nớp lo sợ, làm hắn vẫn nhớ mãi kí ức ấy.Thêm nữa tính tình hoàng đế cao ngạo, ghét ồn ào, lại càng không h* th*n phận mình đến những chỗ như thế này, chỉ để ăn một bữa tiệc rượu.Các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng đế và Lâm Dao đang nhìn nhau từ xa, không hiểu sao lại có một bầu không khí khá kỳ lạ.Trường SÆ¡n đang đứng bên cạnh Vân Phó, nói: “Thời gian trước toàn là lão bà đi đưa cÆ¡m, ta nghe bà ấy nói mấy lần, lão gia cá»§a phá»§ đối diện tuấn tú lắm, ta còn cho là lão bà mắt mờ rồi, thấy cậu trai trẻ thì cho thế là tuấn, ai mà ngờ lại là một người có phong thái như thần tiên thế này.” Lại nói với Vân Phó, “NgÅ© gia, phá»§ Ninh Quốc Công cá»§a ngài đúng là có nhiều mỹ nam nha.”Vân Phó cười xấu hổ, hắn giờ không còn lòng dạ nào để nói chuyện phiếm nữa, từ bất ngờ rồi đến sợ hãi, hoàng đế có lẽ sẽ không chá»§ động nói chuyện hắn giả mạo cho Vân NgÅ© gia, nhưng người mà biết người bị hiểu nhầm là Lục gia thì...không chắc đâu.Bấy giờ hắn mới hoảng lên, hoàn toàn không biết phải làm gì, dá»±a theo bản năng hắn chỉ muốn tìm một chỗ để trốn mất, như vậy thì sẽ không phải đối mặt với hoàn cảnh này.“Uầy, NgÅ© gia, sao mặt mÅ©i ngài trắng bệch thế, có chỗ nào không thoải mái hả?” ts đợi một lúc không thấy Vân Phó trả lời, bèn quay lại nhìn, rồi thấy hắn sai sai.Bên này thì Lâm Dao nào biết tâm trạng cá»§a Vân Phó ra sao, khách tới thì đương nhiên mình phải ra nghênh đón, nang đi qua, phúc thân, nói: “Ngài là...” Bỗng giống như vừa nghÄ© ra gì đó, dừng lại rồi nói tiếp, “Vẫn muốn gặp mặt nói lời cảm tạ ngài, tiếc thay mãi vẫn không có cÆ¡ hội, hôm nay cuối cùng cÅ©ng gặp được, quả là vinh hạnh vạn phần, không biết phải xưng hô thế nào ạ?”Hoàng đế trầm ngâm một lúc, nói: “Ta ở nhà thì xếp thứ ba.”Lâm Dao bèn nói ngay, “Vậy thần thiếp gọi ngài là Tam gia nhé.”Vân Phó sá»­ng sốt ngay lập tức, Tam gia? Dá»±a theo thứ tá»± sắp xếp cá»§a nhà hắn, tuổi cá»§a hoàng đế đúng là xếp thứ ba, trước đây bọn họ mặc thường phục trốn ra ngoài chÆ¡i, hoàng đế cÅ©ng tá»± xưng hô mình là thế, nhưng tại sao Lâm Dao lại hỏi như vậy? Rốt cuộc là sao thế này? Lâm Dao cho rằng hoàng đế là lục gia mà?Chờ họ ngồi xuống, Lâm Dao liền bày ra rất nhiều món ăn, nói: “Món đó Vương tiên sinh nói đông lạnh đậu hÅ©, rồi thả vào trong nồi, đơi đậu hÅ© thấm vị canh, thì vớt lên sau đó chấm tương vừng hoặc sa tế, ăn trong miệng tươi ngon vô cùng, đáng tiếc bây giờ không phải đợt vào mùa, phải đợi đến mùa đông mới được, bây giờ chỉ có đâu hÅ© non thôi.Ngoài đậu hÅ© non còn có khoai lang lát mỏng, cá»§ cải lát mỏng, rau cải trắng, mì và miến.”Bảy món khá nhiều, nhưng đều là rau dưa, Lâm Dao lại nói tiếp: “Thịt dê đã ướp xong rồi, nhưng hiện trong phòng bếp không có đầu bếp được việc nên thiếp thân phải tá»± đi cắt, hai vị không cần khách khí, cứ thoải mái như đang ở nhà thôi.”Việc thái thịt này đương nhiên yêu cầu khả năng dùng dao tốt, lúc Lâm Dao đến chỉ mang theo một bà mụ biết nấu ăn, nhưng nàng dùng dao không giỏi bằng Lâm Dao, mà thái thịt dê là một việc cần sá»± khéo léo, Lâm Dao không an tâm giao việc cho bà ấy làm được.Lâm Dao đứng dậy đi vào phòng bếp, thịt dê được nhồi hương liệu, lại cho thêm vài thìa rượu Hoa Điêu mà pv gá»­i tới để bớt mùi tanh, bây giờ nó đã hoàn toàn thấm gia vị rồi.Lâm Dao rá»­a tay, đặt thịt dê lên thớt, nhận dao bà mụ đưa cho, lưỡi dao vừa mới mài cá»±c kì sắc bén, Lâm Dao chỉ đè nhẹ xuống, không dùng lá»±c mấy cÅ©ng đã cắt được.Lưỡi dao sắc lẹm, còn phải cắt thịt thật mỏng, nên nàng không dám phân tâm, khi cắt xong rồi nàng mới phát hiện Vân Phó đi theo tới đây, đang đứng ở cá»­a phòng, Lâm Dao cất dao đi, dặn bà mụ đặt thịt dê lên đĩa, sau đó rá»­a tay đi ra ngoài.“NgÅ© gia, có chuyện gì à?”“không có gì, không có gì cả/”“Dưới bếp rất lộn xộn, NgÅ© gia vẫn không nên vào thì hÆ¡n.” Lâm Dao vừa đi ra ngoài, vừa giải thích cho pv, “Đúng là không có ai thái thịt được cả, thịt dê mà vị Vương tiên sinh cá»§a chúng tôi ở nhà ăn phải nói là mỏng như cánh ve luôn cÆ¡, kÄ© năng dùng dao phải giỏi, thì thịt cắt ra mới vừa nhanh vừa mềm...!NgÅ© gia ngài có chuyện gì sao?”.

Chiều tà lúc hoàng hôn ngả về tây, ánh tà dương chiếu vào trong viện, nhiễm lên cảnh vật một màu đỏ đến nao lòng.Hoàng đế mặc một bộ trường bào gấm màu xanh nhạt, viền cổ áo thêu họa tiết bằng chỉ vàng, trên hông đeo một chiếc thắt lưng cùng chất liệu, kèm theo là một cặp ngọc bội Long Phượng được làm từ Dương chi bạch ngọc, trên người hắn như được phủ một lớp lụa vàng chói mắt, sau lưng đón ánh hoàng hôn, dưới chân đạp mây đỏ, đi về phía này.Lâm Dao bây giờ mới biết lúc trước tại sao Mậu Xuân lại nói người này không giống với tên Lục gia phủ Ninh Quốc Công mê gái như mạng trong lời đồn lắm, mặc dù ngoại hình hắn trông rất tuấn tú giỏi giang, nhưng không hiểu vì sao, khi nàng thấy hắn thì sẽ vô thức mà cảm thấy sợ hãi, trên người hắn có phong thái uy nghiêm của người bề trên.So với kẻ vô tư ngây thơ như Vân Phó, thì kẻ này càng giống công tử phủ Ninh Quốc Công hơn, không phải, với khị độ và thần thái như thế này thì dù nói hắn là Ninh Quốc Công hì cũng sẽ có người tin.Hoàng đế chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã thấy được Lâm Dao đang đứng trong đám người, trong lá thư tự xin ly hôn, nàng nói mình vừa lớn tuổi vừa xấu xí, nhưng cô gái trước mắt hắn dù mặc trang phục trắng đơn sơ thuần khiết, lại không che dấu được dung mạo thanh lệ của nàng, còn về tuổi tác thì...!Nàng cũng chỉ mới ở độ tuổi mười tám đôi mươi mà thôi, thiếu nữ tuổi xuân thì giống như một nụ hoa e ấp đang chờ nở rộ, thiếu phụ tuổi đương thì lại có một vẻ yểu điệu, một ý nhị riêng khác với thiếu nữ trẻ, giống như thứ rượu được ủ nhiều năm, nhìn thì thấy bình thường, nhưng nếm một ngụm lại khiến người ta hồi vị mãi.Hai người đưa mắt nhìn nhau từ phía xa, dường như thời gian đã trải qua rất lâu.Vân Phó đang rất nóng ruột, hắn vừa lo lắng việc mình bị chọc thủng là kẻ giả mạo, lại vừa cảm thấy hành động của hoàng đế khá bất thường, trong trí nhớ của hắn, người đối xử với nữ tử luôn rất lạnh nhạt, dường như không yêu thích ai một cách đặc biệt, cho nên trong cung vẫn rất yên bình...!Khác với tiên đế, ông ta từng độc sủng Lý Quý Phi trong một thời gian dài, còn tí nữa là đòi phế bỏ hoàng hậu luôn, lúc đó phủ Ninh Quốc Công bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, làm hắn vẫn nhớ mãi kí ức ấy.Thêm nữa tính tình hoàng đế cao ngạo, ghét ồn ào, lại càng không h* th*n phận mình đến những chỗ như thế này, chỉ để ăn một bữa tiệc rượu.Các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng đế và Lâm Dao đang nhìn nhau từ xa, không hiểu sao lại có một bầu không khí khá kỳ lạ.Trường Sơn đang đứng bên cạnh Vân Phó, nói: “Thời gian trước toàn là lão bà đi đưa cơm, ta nghe bà ấy nói mấy lần, lão gia của phủ đối diện tuấn tú lắm, ta còn cho là lão bà mắt mờ rồi, thấy cậu trai trẻ thì cho thế là tuấn, ai mà ngờ lại là một người có phong thái như thần tiên thế này.” Lại nói với Vân Phó, “Ngũ gia, phủ Ninh Quốc Công của ngài đúng là có nhiều mỹ nam nha.”Vân Phó cười xấu hổ, hắn giờ không còn lòng dạ nào để nói chuyện phiếm nữa, từ bất ngờ rồi đến sợ hãi, hoàng đế có lẽ sẽ không chủ động nói chuyện hắn giả mạo cho Vân Ngũ gia, nhưng người mà biết người bị hiểu nhầm là Lục gia thì...không chắc đâu.

Bấy giờ hắn mới hoảng lên, hoàn toàn không biết phải làm gì, dựa theo bản năng hắn chỉ muốn tìm một chỗ để trốn mất, như vậy thì sẽ không phải đối mặt với hoàn cảnh này.“Uầy, Ngũ gia, sao mặt mũi ngài trắng bệch thế, có chỗ nào không thoải mái hả?” ts đợi một lúc không thấy Vân Phó trả lời, bèn quay lại nhìn, rồi thấy hắn sai sai.Bên này thì Lâm Dao nào biết tâm trạng của Vân Phó ra sao, khách tới thì đương nhiên mình phải ra nghênh đón, nang đi qua, phúc thân, nói: “Ngài là...” Bỗng giống như vừa nghĩ ra gì đó, dừng lại rồi nói tiếp, “Vẫn muốn gặp mặt nói lời cảm tạ ngài, tiếc thay mãi vẫn không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, quả là vinh hạnh vạn phần, không biết phải xưng hô thế nào ạ?”Hoàng đế trầm ngâm một lúc, nói: “Ta ở nhà thì xếp thứ ba.”Lâm Dao bèn nói ngay, “Vậy thần thiếp gọi ngài là Tam gia nhé.”Vân Phó sửng sốt ngay lập tức, Tam gia? Dựa theo thứ tự sắp xếp của nhà hắn, tuổi của hoàng đế đúng là xếp thứ ba, trước đây bọn họ mặc thường phục trốn ra ngoài chơi, hoàng đế cũng tự xưng hô mình là thế, nhưng tại sao Lâm Dao lại hỏi như vậy? Rốt cuộc là sao thế này? Lâm Dao cho rằng hoàng đế là lục gia mà?Chờ họ ngồi xuống, Lâm Dao liền bày ra rất nhiều món ăn, nói: “Món đó Vương tiên sinh nói đông lạnh đậu hũ, rồi thả vào trong nồi, đơi đậu hũ thấm vị canh, thì vớt lên sau đó chấm tương vừng hoặc sa tế, ăn trong miệng tươi ngon vô cùng, đáng tiếc bây giờ không phải đợt vào mùa, phải đợi đến mùa đông mới được, bây giờ chỉ có đâu hũ non thôi.

Ngoài đậu hũ non còn có khoai lang lát mỏng, củ cải lát mỏng, rau cải trắng, mì và miến.”Bảy món khá nhiều, nhưng đều là rau dưa, Lâm Dao lại nói tiếp: “Thịt dê đã ướp xong rồi, nhưng hiện trong phòng bếp không có đầu bếp được việc nên thiếp thân phải tự đi cắt, hai vị không cần khách khí, cứ thoải mái như đang ở nhà thôi.”Việc thái thịt này đương nhiên yêu cầu khả năng dùng dao tốt, lúc Lâm Dao đến chỉ mang theo một bà mụ biết nấu ăn, nhưng nàng dùng dao không giỏi bằng Lâm Dao, mà thái thịt dê là một việc cần sự khéo léo, Lâm Dao không an tâm giao việc cho bà ấy làm được.Lâm Dao đứng dậy đi vào phòng bếp, thịt dê được nhồi hương liệu, lại cho thêm vài thìa rượu Hoa Điêu mà pv gửi tới để bớt mùi tanh, bây giờ nó đã hoàn toàn thấm gia vị rồi.Lâm Dao rửa tay, đặt thịt dê lên thớt, nhận dao bà mụ đưa cho, lưỡi dao vừa mới mài cực kì sắc bén, Lâm Dao chỉ đè nhẹ xuống, không dùng lực mấy cũng đã cắt được.Lưỡi dao sắc lẹm, còn phải cắt thịt thật mỏng, nên nàng không dám phân tâm, khi cắt xong rồi nàng mới phát hiện Vân Phó đi theo tới đây, đang đứng ở cửa phòng, Lâm Dao cất dao đi, dặn bà mụ đặt thịt dê lên đĩa, sau đó rửa tay đi ra ngoài.“Ngũ gia, có chuyện gì à?”“không có gì, không có gì cả/”“Dưới bếp rất lộn xộn, Ngũ gia vẫn không nên vào thì hơn.” Lâm Dao vừa đi ra ngoài, vừa giải thích cho pv, “Đúng là không có ai thái thịt được cả, thịt dê mà vị Vương tiên sinh của chúng tôi ở nhà ăn phải nói là mỏng như cánh ve luôn cơ, kĩ năng dùng dao phải giỏi, thì thịt cắt ra mới vừa nhanh vừa mềm...!Ngũ gia ngài có chuyện gì sao?”.

Người Tình Đế VươngTác giả: Bích Vân ThiênTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quan TrườngKinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại. Nương tử mới khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp vô cùng, trong tay nàng ta bưng chén trà, lại lưng eo thẳng tắp, lộ vẻ cứng cỏi quyền uy, đứng phía sau là hơn mười nha hoàn và bà vú đi theo, so sánh với Lâm Dao lẻ loi một mình, ngược lại nàng ta mới giống chủ nhân nơi này hơn. Tiền Thục Tú bưng chén trà nửa ngày, cũng không thấy Lâm Dao nhận lấy, trong lòng có chút không vui, trong lúc nội tâm đang giằng co, chợt nghe Lâm Dao lên tiếng hỏi: "Ngươi xuất thân danh gia vọng tộc, lại được gả vào đây làm thiếp, không thấy uất ức sao?"Tiền Thục Tú nhớ đến gương mặt đẹp trai và tương lai sáng lạn của Vương Chính Trạch, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Tiểu thiếp sẽ không oán trách cũng không hối hận. "Không oán trách cũng không hối hận. Lâm… Chiều tà lúc hoàng hôn ngả về tây, ánh tà dương chiếu vào trong viện, nhiễm lên cảnh vật một màu đỏ đến nao lòng.Hoàng đế mặc một bộ trường bào gấm màu xanh nhạt, viền cổ áo thêu họa tiết bằng chỉ vàng, trên hông đeo một chiếc thắt lưng cùng chất liệu, kèm theo là một cặp ngọc bội Long Phượng được làm từ Dương chi bạch ngọc, trên người hắn như được phá»§ một lớp lụa vàng chói mắt, sau lưng đón ánh hoàng hôn, dưới chân đạp mây đỏ, đi về phía này.Lâm Dao bây giờ mới biết lúc trước tại sao Mậu Xuân lại nói người này không giống với tên Lục gia phá»§ Ninh Quốc Công mê gái như mạng trong lời đồn lắm, mặc dù ngoại hình hắn trông rất tuấn tú giỏi giang, nhưng không hiểu vì sao, khi nàng thấy hắn thì sẽ vô thức mà cảm thấy sợ hãi, trên người hắn có phong thái uy nghiêm cá»§a người bề trên.So với kẻ vô tư ngây thÆ¡ như Vân Phó, thì kẻ này càng giống công tá»­ phá»§ Ninh Quốc Công hÆ¡n, không phải, với khị độ và thần thái như thế này thì dù nói hắn là Ninh Quốc Công hì cÅ©ng sẽ có người tin.Hoàng đế chỉ cần liếc mắt nhìn qua là đã thấy được Lâm Dao đang đứng trong đám người, trong lá thư tá»± xin ly hôn, nàng nói mình vừa lớn tuổi vừa xấu xí, nhưng cô gái trước mắt hắn dù mặc trang phục trắng đơn sÆ¡ thuần khiết, lại không che dấu được dung mạo thanh lệ cá»§a nàng, còn về tuổi tác thì...!Nàng cÅ©ng chỉ mới ở độ tuổi mười tám đôi mươi mà thôi, thiếu nữ tuổi xuân thì giống như một nụ hoa e ấp đang chờ nở rộ, thiếu phụ tuổi đương thì lại có một vẻ yểu điệu, một ý nhị riêng khác với thiếu nữ trẻ, giống như thứ rượu được á»§ nhiều năm, nhìn thì thấy bình thường, nhưng nếm một ngụm lại khiến người ta hồi vị mãi.Hai người đưa mắt nhìn nhau từ phía xa, dường như thời gian đã trải qua rất lâu.Vân Phó đang rất nóng ruột, hắn vừa lo lắng việc mình bị chọc thá»§ng là kẻ giả mạo, lại vừa cảm thấy hành động cá»§a hoàng đế khá bất thường, trong trí nhớ cá»§a hắn, người đối xá»­ với nữ tá»­ luôn rất lạnh nhạt, dường như không yêu thích ai một cách đặc biệt, cho nên trong cung vẫn rất yên bình...!Khác với tiên đế, ông ta từng độc sá»§ng Lý Quý Phi trong một thời gian dài, còn tí nữa là đòi phế bỏ hoàng hậu luôn, lúc đó phá»§ Ninh Quốc Công bọn họ lúc nào cÅ©ng nÆ¡m nớp lo sợ, làm hắn vẫn nhớ mãi kí ức ấy.Thêm nữa tính tình hoàng đế cao ngạo, ghét ồn ào, lại càng không h* th*n phận mình đến những chỗ như thế này, chỉ để ăn một bữa tiệc rượu.Các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng đế và Lâm Dao đang nhìn nhau từ xa, không hiểu sao lại có một bầu không khí khá kỳ lạ.Trường SÆ¡n đang đứng bên cạnh Vân Phó, nói: “Thời gian trước toàn là lão bà đi đưa cÆ¡m, ta nghe bà ấy nói mấy lần, lão gia cá»§a phá»§ đối diện tuấn tú lắm, ta còn cho là lão bà mắt mờ rồi, thấy cậu trai trẻ thì cho thế là tuấn, ai mà ngờ lại là một người có phong thái như thần tiên thế này.” Lại nói với Vân Phó, “NgÅ© gia, phá»§ Ninh Quốc Công cá»§a ngài đúng là có nhiều mỹ nam nha.”Vân Phó cười xấu hổ, hắn giờ không còn lòng dạ nào để nói chuyện phiếm nữa, từ bất ngờ rồi đến sợ hãi, hoàng đế có lẽ sẽ không chá»§ động nói chuyện hắn giả mạo cho Vân NgÅ© gia, nhưng người mà biết người bị hiểu nhầm là Lục gia thì...không chắc đâu.Bấy giờ hắn mới hoảng lên, hoàn toàn không biết phải làm gì, dá»±a theo bản năng hắn chỉ muốn tìm một chỗ để trốn mất, như vậy thì sẽ không phải đối mặt với hoàn cảnh này.“Uầy, NgÅ© gia, sao mặt mÅ©i ngài trắng bệch thế, có chỗ nào không thoải mái hả?” ts đợi một lúc không thấy Vân Phó trả lời, bèn quay lại nhìn, rồi thấy hắn sai sai.Bên này thì Lâm Dao nào biết tâm trạng cá»§a Vân Phó ra sao, khách tới thì đương nhiên mình phải ra nghênh đón, nang đi qua, phúc thân, nói: “Ngài là...” Bỗng giống như vừa nghÄ© ra gì đó, dừng lại rồi nói tiếp, “Vẫn muốn gặp mặt nói lời cảm tạ ngài, tiếc thay mãi vẫn không có cÆ¡ hội, hôm nay cuối cùng cÅ©ng gặp được, quả là vinh hạnh vạn phần, không biết phải xưng hô thế nào ạ?”Hoàng đế trầm ngâm một lúc, nói: “Ta ở nhà thì xếp thứ ba.”Lâm Dao bèn nói ngay, “Vậy thần thiếp gọi ngài là Tam gia nhé.”Vân Phó sá»­ng sốt ngay lập tức, Tam gia? Dá»±a theo thứ tá»± sắp xếp cá»§a nhà hắn, tuổi cá»§a hoàng đế đúng là xếp thứ ba, trước đây bọn họ mặc thường phục trốn ra ngoài chÆ¡i, hoàng đế cÅ©ng tá»± xưng hô mình là thế, nhưng tại sao Lâm Dao lại hỏi như vậy? Rốt cuộc là sao thế này? Lâm Dao cho rằng hoàng đế là lục gia mà?Chờ họ ngồi xuống, Lâm Dao liền bày ra rất nhiều món ăn, nói: “Món đó Vương tiên sinh nói đông lạnh đậu hÅ©, rồi thả vào trong nồi, đơi đậu hÅ© thấm vị canh, thì vớt lên sau đó chấm tương vừng hoặc sa tế, ăn trong miệng tươi ngon vô cùng, đáng tiếc bây giờ không phải đợt vào mùa, phải đợi đến mùa đông mới được, bây giờ chỉ có đâu hÅ© non thôi.Ngoài đậu hÅ© non còn có khoai lang lát mỏng, cá»§ cải lát mỏng, rau cải trắng, mì và miến.”Bảy món khá nhiều, nhưng đều là rau dưa, Lâm Dao lại nói tiếp: “Thịt dê đã ướp xong rồi, nhưng hiện trong phòng bếp không có đầu bếp được việc nên thiếp thân phải tá»± đi cắt, hai vị không cần khách khí, cứ thoải mái như đang ở nhà thôi.”Việc thái thịt này đương nhiên yêu cầu khả năng dùng dao tốt, lúc Lâm Dao đến chỉ mang theo một bà mụ biết nấu ăn, nhưng nàng dùng dao không giỏi bằng Lâm Dao, mà thái thịt dê là một việc cần sá»± khéo léo, Lâm Dao không an tâm giao việc cho bà ấy làm được.Lâm Dao đứng dậy đi vào phòng bếp, thịt dê được nhồi hương liệu, lại cho thêm vài thìa rượu Hoa Điêu mà pv gá»­i tới để bớt mùi tanh, bây giờ nó đã hoàn toàn thấm gia vị rồi.Lâm Dao rá»­a tay, đặt thịt dê lên thớt, nhận dao bà mụ đưa cho, lưỡi dao vừa mới mài cá»±c kì sắc bén, Lâm Dao chỉ đè nhẹ xuống, không dùng lá»±c mấy cÅ©ng đã cắt được.Lưỡi dao sắc lẹm, còn phải cắt thịt thật mỏng, nên nàng không dám phân tâm, khi cắt xong rồi nàng mới phát hiện Vân Phó đi theo tới đây, đang đứng ở cá»­a phòng, Lâm Dao cất dao đi, dặn bà mụ đặt thịt dê lên đĩa, sau đó rá»­a tay đi ra ngoài.“NgÅ© gia, có chuyện gì à?”“không có gì, không có gì cả/”“Dưới bếp rất lộn xộn, NgÅ© gia vẫn không nên vào thì hÆ¡n.” Lâm Dao vừa đi ra ngoài, vừa giải thích cho pv, “Đúng là không có ai thái thịt được cả, thịt dê mà vị Vương tiên sinh cá»§a chúng tôi ở nhà ăn phải nói là mỏng như cánh ve luôn cÆ¡, kÄ© năng dùng dao phải giỏi, thì thịt cắt ra mới vừa nhanh vừa mềm...!NgÅ© gia ngài có chuyện gì sao?”.

Chương 32: Đ�? Ngon Khó Cưỡng Phần I