Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 52: Chương 52
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Nhưng lúc rời đi tôi còn mắng cả sếp, chắc chắn anh ta sẽ không để tôi quay lạiPhong Thiên Tuyết chống cằm buồn rầu, bây giờ cô rất hối hận, hôm nay không nên hành động theo cảm tính mà bỏ công việc này.Mặc dù làm nhân viên an ninh chẳng có tương lai gì, cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao cũng không bị giảm lương.Vả lại còn công ty nào tốt hơn tập đoàn Thịnh Thiên sao?“Mắng sếp là tội lớn, chết cũng chẳng tiếc!”“Anh thì hiểu gì? Anh biết sếp b**n th** cỡ nào không?”“b**n th** bằng cô?”Phong Thiên Tuyết bị con nợ trai bao hỏi đến nghẹn họng không nói nên lời, nói đến làm sếp thì hình như cô cũng rất b**n th**.Ép anh phải phục vụ ba nữ đại gia cộng lại cũng phải ba trăm năm mươi ký, còn bắt anh tìm thêm vài nữ đại gia bao nuôi để chia tiền với cô, thậm chí còn mua một lọ bổ thận tráng dương…Cay nghiệt và độc ác, mấy hành vi này chỉ có hơn chứ không kém gì ma quỷ Dạ!Nghĩ đến những điều này, Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy thực ra ma quỷ Dạ cũng không xấu xa đến thế…Những lời nói ra như bát nước đổ đi, cô đã nói bà đây không làm nữa rồi, cũng không quay lại được.Cô không tin là thành phố Hải rộng lớn không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết cô!Nhưng sự thật là thế, thành phố Hải rộng lớn thực sự không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết!Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tuyết đã nộp hồ sơ của mình ở tất cả các công ty của thành phố Hải, nhưng ba ngày sau cũng không có một thông báo phỏng vấn nào.Cô sốt ruột gọi đến từng công ty để hỏi.Kết quả đối phương hoặc nói không nhận được, hoặc nói không thiếu người, hoặc bảo cô không đủ tố chất.Cuối cùng cô bắt đầu hạ thấp yêu cầu, đi ứng tuyển ở một số trung tâm thương mại và cửa hàng, thế nhưng vẫn không có ai nhận cô, ngay cả vị trí phục vụ trong nhà hàng cũng không nhận.Cứ như đã hẹn trước cả rồi…
“Nhưng lúc rời đi tôi còn mắng cả sếp, chắc chắn anh ta sẽ không để tôi quay lại
Phong Thiên Tuyết chống cằm buồn rầu, bây giờ cô rất hối hận, hôm nay không nên hành động theo cảm tính mà bỏ công việc này.
Mặc dù làm nhân viên an ninh chẳng có tương lai gì, cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao cũng không bị giảm lương.
Vả lại còn công ty nào tốt hơn tập đoàn Thịnh Thiên sao?
“Mắng sếp là tội lớn, chết cũng chẳng tiếc!”
“Anh thì hiểu gì? Anh biết sếp b**n th** cỡ nào không?”
“b**n th** bằng cô?”
Phong Thiên Tuyết bị con nợ trai bao hỏi đến nghẹn họng không nói nên lời, nói đến làm sếp thì hình như cô cũng rất b**n th**.
Ép anh phải phục vụ ba nữ đại gia cộng lại cũng phải ba trăm năm mươi ký, còn bắt anh tìm thêm vài nữ đại gia bao nuôi để chia tiền với cô, thậm chí còn mua một lọ bổ thận tráng dương…
Cay nghiệt và độc ác, mấy hành vi này chỉ có hơn chứ không kém gì ma quỷ Dạ!
Nghĩ đến những điều này, Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy thực ra ma quỷ Dạ cũng không xấu xa đến thế…
Những lời nói ra như bát nước đổ đi, cô đã nói bà đây không làm nữa rồi, cũng không quay lại được.
Cô không tin là thành phố Hải rộng lớn không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết cô!
Nhưng sự thật là thế, thành phố Hải rộng lớn thực sự không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết!
Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tuyết đã nộp hồ sơ của mình ở tất cả các công ty của thành phố Hải, nhưng ba ngày sau cũng không có một thông báo phỏng vấn nào.
Cô sốt ruột gọi đến từng công ty để hỏi.
Kết quả đối phương hoặc nói không nhận được, hoặc nói không thiếu người, hoặc bảo cô không đủ tố chất.
Cuối cùng cô bắt đầu hạ thấp yêu cầu, đi ứng tuyển ở một số trung tâm thương mại và cửa hàng, thế nhưng vẫn không có ai nhận cô, ngay cả vị trí phục vụ trong nhà hàng cũng không nhận.
Cứ như đã hẹn trước cả rồi…
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Nhưng lúc rời đi tôi còn mắng cả sếp, chắc chắn anh ta sẽ không để tôi quay lạiPhong Thiên Tuyết chống cằm buồn rầu, bây giờ cô rất hối hận, hôm nay không nên hành động theo cảm tính mà bỏ công việc này.Mặc dù làm nhân viên an ninh chẳng có tương lai gì, cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao cũng không bị giảm lương.Vả lại còn công ty nào tốt hơn tập đoàn Thịnh Thiên sao?“Mắng sếp là tội lớn, chết cũng chẳng tiếc!”“Anh thì hiểu gì? Anh biết sếp b**n th** cỡ nào không?”“b**n th** bằng cô?”Phong Thiên Tuyết bị con nợ trai bao hỏi đến nghẹn họng không nói nên lời, nói đến làm sếp thì hình như cô cũng rất b**n th**.Ép anh phải phục vụ ba nữ đại gia cộng lại cũng phải ba trăm năm mươi ký, còn bắt anh tìm thêm vài nữ đại gia bao nuôi để chia tiền với cô, thậm chí còn mua một lọ bổ thận tráng dương…Cay nghiệt và độc ác, mấy hành vi này chỉ có hơn chứ không kém gì ma quỷ Dạ!Nghĩ đến những điều này, Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy thực ra ma quỷ Dạ cũng không xấu xa đến thế…Những lời nói ra như bát nước đổ đi, cô đã nói bà đây không làm nữa rồi, cũng không quay lại được.Cô không tin là thành phố Hải rộng lớn không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết cô!Nhưng sự thật là thế, thành phố Hải rộng lớn thực sự không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết!Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tuyết đã nộp hồ sơ của mình ở tất cả các công ty của thành phố Hải, nhưng ba ngày sau cũng không có một thông báo phỏng vấn nào.Cô sốt ruột gọi đến từng công ty để hỏi.Kết quả đối phương hoặc nói không nhận được, hoặc nói không thiếu người, hoặc bảo cô không đủ tố chất.Cuối cùng cô bắt đầu hạ thấp yêu cầu, đi ứng tuyển ở một số trung tâm thương mại và cửa hàng, thế nhưng vẫn không có ai nhận cô, ngay cả vị trí phục vụ trong nhà hàng cũng không nhận.Cứ như đã hẹn trước cả rồi…