Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 80: Chương 80

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Cho lượng ít thôi, nếu không Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi.”“Một phần mười…”Nửa tiếng sau, cả nhà vây quanh xem Tiểu Tứ Bảo bài tiết.Đầu tiên Tiểu Tứ Bảo cúi đầu uể oải, kêu vài tiếng chừng như tủi thân lắm, sau đó cứ đi đi lại lại trong lồng.Bé Nguyệt Nguyệt cau mày, khuôn mặt trắng nõn của bé tràn đầy vẻ lo lắng: “Dạ dày của Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi ư? Hình như trông nó khó chịu lắm”“Lúc trước anh đau bụng cũng rất khó chịu” Long Long sờ bụng mình, rồi nhìn Tiểu Tứ Bảo với ánh mắt đồng tình: “Tiểu Tứ Bảo, mày chịu đựng một chút, ị ra là được rồi, nếu không những người xấu kia sẽ mổ bụng mày ra đấy.”“Đừng nói nữa” Nguyệt Nguyệt hét lên ngắt lời Long Long, bé nhát gan, cho nên nghe anh mình nói thế thì sợ lắm.“Được, được, được, không nói.”Long Long vừa dứt lời, Thần Thần tức khắc gào lên: “Ra rồi, ra rồi, mau nhìn này!”Ngay lập tức mọi người trong nhà dồn hết sự chú ý lên Tiểu Tứ Bảo, cả nhà nhìn chằm chằm mông nó chờ đợi kết quả.“Ông trời phù hộ cho Tiểu Tứ Bảo nhà chúng con mau con chip ra ngoài đi.”Rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, Tiểu Tứ Bảo bài tiết một đống lớn phân chim lỏng trong tiếng cầu nguyện của Nguyệt Nguyệt.Lần này không cần dùng gậy gảy nữa, nhìn một cái là thấy ngay con chip màu vàng lấp lánh.Cả gia đình nhảy cẫng lên reo hò, vỗ tay nhau, vui vẻ hệt như trúng thưởng lớn vậy.Thím Chu lập tức lấy con chip đi rửa sạch rồi giao cho Thần Thần.Thần Thần lại đặt chip vào trong một chiếc hộp nhỏ màu đen, sau đó cậu bé giao lại cho Phong Thiên Tuyết một cách trịnh trọng: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể báo cảnh sát!”Phong Thiên Tuyết cầm chiếc hộp, đang định gọi cảnh sát thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”…Mọi người giật bắn mình.Thím Chu lập tức cầm dao lên xông trông giữ ở cửa.“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, bất cẩn nên ngủ quên mất, không sao chứ!” Trương Phong cười ái ngại, hắn biết mình làm sai nên không dám nói.Với nhiệt độc chín mươi, người bình thường chỉ cần thò tay vào có khi đã chín chứ đừng nói là ngâm cả người.May mà Mạc Phong đang hôn mê không biết đau, nếu không anh đã đạp bay hắn luôn rồi.

“Cho lượng ít thôi, nếu không Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi.

“Một phần mười…”

Nửa tiếng sau, cả nhà vây quanh xem Tiểu Tứ Bảo bài tiết.

Đầu tiên Tiểu Tứ Bảo cúi đầu uể oải, kêu vài tiếng chừng như tủi thân lắm, sau đó cứ đi đi lại lại trong lồng.

Bé Nguyệt Nguyệt cau mày, khuôn mặt trắng nõn của bé tràn đầy vẻ lo lắng: “Dạ dày của Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi ư? Hình như trông nó khó chịu lắm”

“Lúc trước anh đau bụng cũng rất khó chịu” Long Long sờ bụng mình, rồi nhìn Tiểu Tứ Bảo với ánh mắt đồng tình: “Tiểu Tứ Bảo, mày chịu đựng một chút, ị ra là được rồi, nếu không những người xấu kia sẽ mổ bụng mày ra đấy.

“Đừng nói nữa” Nguyệt Nguyệt hét lên ngắt lời Long Long, bé nhát gan, cho nên nghe anh mình nói thế thì sợ lắm.

“Được, được, được, không nói.

Long Long vừa dứt lời, Thần Thần tức khắc gào lên: “Ra rồi, ra rồi, mau nhìn này!”

Ngay lập tức mọi người trong nhà dồn hết sự chú ý lên Tiểu Tứ Bảo, cả nhà nhìn chằm chằm mông nó chờ đợi kết quả.

“Ông trời phù hộ cho Tiểu Tứ Bảo nhà chúng con mau con chip ra ngoài đi.

Rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, Tiểu Tứ Bảo bài tiết một đống lớn phân chim lỏng trong tiếng cầu nguyện của Nguyệt Nguyệt.

Lần này không cần dùng gậy gảy nữa, nhìn một cái là thấy ngay con chip màu vàng lấp lánh.

Cả gia đình nhảy cẫng lên reo hò, vỗ tay nhau, vui vẻ hệt như trúng thưởng lớn vậy.

Thím Chu lập tức lấy con chip đi rửa sạch rồi giao cho Thần Thần.

Thần Thần lại đặt chip vào trong một chiếc hộp nhỏ màu đen, sau đó cậu bé giao lại cho Phong Thiên Tuyết một cách trịnh trọng: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể báo cảnh sát!”

Phong Thiên Tuyết cầm chiếc hộp, đang định gọi cảnh sát thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”…

Mọi người giật bắn mình.

Thím Chu lập tức cầm dao lên xông trông giữ ở cửa.

“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, bất cẩn nên ngủ quên mất, không sao chứ!” Trương Phong cười ái ngại, hắn biết mình làm sai nên không dám nói.

Với nhiệt độc chín mươi, người bình thường chỉ cần thò tay vào có khi đã chín chứ đừng nói là ngâm cả người.

May mà Mạc Phong đang hôn mê không biết đau, nếu không anh đã đạp bay hắn luôn rồi.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Cho lượng ít thôi, nếu không Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi.”“Một phần mười…”Nửa tiếng sau, cả nhà vây quanh xem Tiểu Tứ Bảo bài tiết.Đầu tiên Tiểu Tứ Bảo cúi đầu uể oải, kêu vài tiếng chừng như tủi thân lắm, sau đó cứ đi đi lại lại trong lồng.Bé Nguyệt Nguyệt cau mày, khuôn mặt trắng nõn của bé tràn đầy vẻ lo lắng: “Dạ dày của Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi ư? Hình như trông nó khó chịu lắm”“Lúc trước anh đau bụng cũng rất khó chịu” Long Long sờ bụng mình, rồi nhìn Tiểu Tứ Bảo với ánh mắt đồng tình: “Tiểu Tứ Bảo, mày chịu đựng một chút, ị ra là được rồi, nếu không những người xấu kia sẽ mổ bụng mày ra đấy.”“Đừng nói nữa” Nguyệt Nguyệt hét lên ngắt lời Long Long, bé nhát gan, cho nên nghe anh mình nói thế thì sợ lắm.“Được, được, được, không nói.”Long Long vừa dứt lời, Thần Thần tức khắc gào lên: “Ra rồi, ra rồi, mau nhìn này!”Ngay lập tức mọi người trong nhà dồn hết sự chú ý lên Tiểu Tứ Bảo, cả nhà nhìn chằm chằm mông nó chờ đợi kết quả.“Ông trời phù hộ cho Tiểu Tứ Bảo nhà chúng con mau con chip ra ngoài đi.”Rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, Tiểu Tứ Bảo bài tiết một đống lớn phân chim lỏng trong tiếng cầu nguyện của Nguyệt Nguyệt.Lần này không cần dùng gậy gảy nữa, nhìn một cái là thấy ngay con chip màu vàng lấp lánh.Cả gia đình nhảy cẫng lên reo hò, vỗ tay nhau, vui vẻ hệt như trúng thưởng lớn vậy.Thím Chu lập tức lấy con chip đi rửa sạch rồi giao cho Thần Thần.Thần Thần lại đặt chip vào trong một chiếc hộp nhỏ màu đen, sau đó cậu bé giao lại cho Phong Thiên Tuyết một cách trịnh trọng: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể báo cảnh sát!”Phong Thiên Tuyết cầm chiếc hộp, đang định gọi cảnh sát thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”…Mọi người giật bắn mình.Thím Chu lập tức cầm dao lên xông trông giữ ở cửa.“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, bất cẩn nên ngủ quên mất, không sao chứ!” Trương Phong cười ái ngại, hắn biết mình làm sai nên không dám nói.Với nhiệt độc chín mươi, người bình thường chỉ cần thò tay vào có khi đã chín chứ đừng nói là ngâm cả người.May mà Mạc Phong đang hôn mê không biết đau, nếu không anh đã đạp bay hắn luôn rồi.

Chương 80: Chương 80