Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 101: Chương 101

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Lôi Vũ mỉm cười, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt cô ta.Phong Thiên Tuyết không hỏi nữa.Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cách ứng phó với mấy người nhà họ Bạch.Sau khoảng bốn mươi phút ngồi xe mới đến được căn nhà trước đây của nhà họ Phong, cũng là nhà họ Bạch bây giờ.Xe chạy vào biệt thự, từ xa Phong Thiên Tuyết đã thấy những bóng dáng quen thuộc.Đúng như dự đoán, phần lớn đám người từng làm việc cho ba cô trước kia đều có mặt ở đây hôm nay.Phong Thế Nguyên và Bạch Thu Vũ ăn mặc lộng lẫy, mặt mày rạng rỡ đứng ở cửa đón tiếp.Ai cũng cầm quà đắt tiền, chào hỏi một cách kính cẩn và tha thiết.Khung cảnh quen thuộc trước mặt như trùng khớp với hình ảnh nhà họ Phong vài năm trước.Khi đó Phong Thiên Dương vẫn còn phấn chấn, nhà cửa cũng náo nhiệt, lúc đó cũng có một đám người mangquà đến thăm giống vậy…Đến cả những bức tranh phong cảnh cũng không khác trước đây là bao.Chẳng qua gia đình Phong Thiên Nguyên năm ấy đứng trong đám người nhận quà mà giờ đây vị trí thay đổi, họ trở thành người đến tặng quà chủ nhân mới.“Tút tút!” Tiếng còi xe vang lên phía sau.Phong Thiên Tuyết ngước mắt nhìn kính chiếu hậu.Một chiếc Bentley màu trắng đậu đằng sau Rolls-Royce, là xe của nhà họ Tư.“Ông bóp còi làm gì?” Trong xe, Tư Hạo Hiên mắng tài xế.“Xin lỗi, sếp Tư Tài xế cúi đầu.“Anh phát cáu làm gì?” Bạch Lộ bực bội: “Đây là nhà em, không ai có thể chặn đường em.”“Sao chiếc Phantom đằng trước giống xe của sếp Dạ thế?” Tư Hạo Hiên hạ kính xe xuống để nhìn kỹ hơn: “Ba mẹ em mời sếp Dạ à?”“Sếp Dạ nào?” Bạch Lộ thò đầu ra nhìn: “Là Dạ Chẩn Đình của tập đoàn Thịnh Thiên hả?”“Bác tài, ông qua xem thử xem” Tư Hạo Hiên bảo.“Vâng” Tài xế xuống xe kiểm tra, ngay sau đó ra hiệu với anh ta.“Đúng là xe của sếp Dạ” Tư Hạo Hiên lập tức ra lệnh: “Màu dừng xe”“Vâng” Tài xế dừng xe lại.Tư Hạo Hiên vội vàng xuống xe, đi lên chào hỏi.Bạch Lộ cũng xuống từ cửa xe bên kia.Cô ta đi giày cao gót, chạy bước nhỏ theo Tư Hạo Hiên.

Lôi Vũ mỉm cười, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt cô ta.

Phong Thiên Tuyết không hỏi nữa.

Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cách ứng phó với mấy người nhà họ Bạch.

Sau khoảng bốn mươi phút ngồi xe mới đến được căn nhà trước đây của nhà họ Phong, cũng là nhà họ Bạch bây giờ.

Xe chạy vào biệt thự, từ xa Phong Thiên Tuyết đã thấy những bóng dáng quen thuộc.

Đúng như dự đoán, phần lớn đám người từng làm việc cho ba cô trước kia đều có mặt ở đây hôm nay.

Phong Thế Nguyên và Bạch Thu Vũ ăn mặc lộng lẫy, mặt mày rạng rỡ đứng ở cửa đón tiếp.

Ai cũng cầm quà đắt tiền, chào hỏi một cách kính cẩn và tha thiết.

Khung cảnh quen thuộc trước mặt như trùng khớp với hình ảnh nhà họ Phong vài năm trước.

Khi đó Phong Thiên Dương vẫn còn phấn chấn, nhà cửa cũng náo nhiệt, lúc đó cũng có một đám người mang

quà đến thăm giống vậy…

Đến cả những bức tranh phong cảnh cũng không khác trước đây là bao.

Chẳng qua gia đình Phong Thiên Nguyên năm ấy đứng trong đám người nhận quà mà giờ đây vị trí thay đổi, họ trở thành người đến tặng quà chủ nhân mới.

“Tút tút!” Tiếng còi xe vang lên phía sau.

Phong Thiên Tuyết ngước mắt nhìn kính chiếu hậu.

Một chiếc Bentley màu trắng đậu đằng sau Rolls-Royce, là xe của nhà họ Tư.

“Ông bóp còi làm gì?” Trong xe, Tư Hạo Hiên mắng tài xế.

“Xin lỗi, sếp Tư Tài xế cúi đầu.

“Anh phát cáu làm gì?” Bạch Lộ bực bội: “Đây là nhà em, không ai có thể chặn đường em.

“Sao chiếc Phantom đằng trước giống xe của sếp Dạ thế?” Tư Hạo Hiên hạ kính xe xuống để nhìn kỹ hơn: “Ba mẹ em mời sếp Dạ à?”

“Sếp Dạ nào?” Bạch Lộ thò đầu ra nhìn: “Là Dạ Chẩn Đình của tập đoàn Thịnh Thiên hả?”

“Bác tài, ông qua xem thử xem” Tư Hạo Hiên bảo.

“Vâng” Tài xế xuống xe kiểm tra, ngay sau đó ra hiệu với anh ta.

“Đúng là xe của sếp Dạ” Tư Hạo Hiên lập tức ra lệnh: “Màu dừng xe”

“Vâng” Tài xế dừng xe lại.

Tư Hạo Hiên vội vàng xuống xe, đi lên chào hỏi.

Bạch Lộ cũng xuống từ cửa xe bên kia.

Cô ta đi giày cao gót, chạy bước nhỏ theo Tư Hạo Hiên.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Lôi Vũ mỉm cười, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt cô ta.Phong Thiên Tuyết không hỏi nữa.Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cách ứng phó với mấy người nhà họ Bạch.Sau khoảng bốn mươi phút ngồi xe mới đến được căn nhà trước đây của nhà họ Phong, cũng là nhà họ Bạch bây giờ.Xe chạy vào biệt thự, từ xa Phong Thiên Tuyết đã thấy những bóng dáng quen thuộc.Đúng như dự đoán, phần lớn đám người từng làm việc cho ba cô trước kia đều có mặt ở đây hôm nay.Phong Thế Nguyên và Bạch Thu Vũ ăn mặc lộng lẫy, mặt mày rạng rỡ đứng ở cửa đón tiếp.Ai cũng cầm quà đắt tiền, chào hỏi một cách kính cẩn và tha thiết.Khung cảnh quen thuộc trước mặt như trùng khớp với hình ảnh nhà họ Phong vài năm trước.Khi đó Phong Thiên Dương vẫn còn phấn chấn, nhà cửa cũng náo nhiệt, lúc đó cũng có một đám người mangquà đến thăm giống vậy…Đến cả những bức tranh phong cảnh cũng không khác trước đây là bao.Chẳng qua gia đình Phong Thiên Nguyên năm ấy đứng trong đám người nhận quà mà giờ đây vị trí thay đổi, họ trở thành người đến tặng quà chủ nhân mới.“Tút tút!” Tiếng còi xe vang lên phía sau.Phong Thiên Tuyết ngước mắt nhìn kính chiếu hậu.Một chiếc Bentley màu trắng đậu đằng sau Rolls-Royce, là xe của nhà họ Tư.“Ông bóp còi làm gì?” Trong xe, Tư Hạo Hiên mắng tài xế.“Xin lỗi, sếp Tư Tài xế cúi đầu.“Anh phát cáu làm gì?” Bạch Lộ bực bội: “Đây là nhà em, không ai có thể chặn đường em.”“Sao chiếc Phantom đằng trước giống xe của sếp Dạ thế?” Tư Hạo Hiên hạ kính xe xuống để nhìn kỹ hơn: “Ba mẹ em mời sếp Dạ à?”“Sếp Dạ nào?” Bạch Lộ thò đầu ra nhìn: “Là Dạ Chẩn Đình của tập đoàn Thịnh Thiên hả?”“Bác tài, ông qua xem thử xem” Tư Hạo Hiên bảo.“Vâng” Tài xế xuống xe kiểm tra, ngay sau đó ra hiệu với anh ta.“Đúng là xe của sếp Dạ” Tư Hạo Hiên lập tức ra lệnh: “Màu dừng xe”“Vâng” Tài xế dừng xe lại.Tư Hạo Hiên vội vàng xuống xe, đi lên chào hỏi.Bạch Lộ cũng xuống từ cửa xe bên kia.Cô ta đi giày cao gót, chạy bước nhỏ theo Tư Hạo Hiên.

Chương 101: Chương 101