Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 106: Chương 106

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Cô giấu diếm như vậy thì chắc là chưa chồng mà chửa chứ gì?” Một bác trai khác chất vấn: “Rốt cuộc ba mấy đứa trẻ là ai?”“Sao cô không nói gì?” Một người khác cũng nóng nảy hỏi: “Đừng nói cô dụ dỗ người có gia đình rồi sinh cho người ta mấy đứa con rơi đấy?”“Ha ha…” Một bà thím mỉa mai: “Đàn ông có gia đình rồi còn đỡ, chỉ sợ là đến ba đứa trẻ là ai cũng không biết thôi”“Chuyện xấu hổ như vậy mà cô cũng làm ra được, đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Phong!”Một ông chú đập bàn rời đi.“Thiên Tuyết, cô đúng là cái loại chẳng ra gì” Dì họ Mã kia mỉa mai: “Bốn năm trước cô vô liêm sỉ gây chuyện, chọc ba mình tức đến nhảy lầu tự sát, còn tưởng cô đã bớt rồi, ai ngờ giờ còn tệ hại hơn nữa.”“Đúng đấy, người lớn chúng tôi không thể nhìn nổi nữa rồi, ây da…” Bác gái họ Hoàng thở dài: “Nếu như tổng giám đốc Phong ở dưới suối vàng biết được bây giờ cô như vậy, chắc sẽ chết không nhắm mắt mất”“Lúc nhỏ nhìn có vẻ ngoan ngoãn, sao lớn lên lại thành như thế chứ, đúng là nghiệp chướng mà” Một bà thím khác nhỏ giọng nói.“Nói tới nói lui cũng do không có mẹ dạy, vì vậy mới vô liêm sỉ như thế, chị nhìn Lộ Lộ mà xem, làm gì giống nó.”“Đúng đó, đúng đó, Lộ Lộ là đứa bé ngoan ngoãn, thuần khiết, yêu đương đàng hoàng rồi kết hôn sinh con, làm gì giống nó..”Nghe những lời này, Bạch Lộ cười đắc ý.“Ây da, chị Hoàng, chị đừng nói thế chứ.” Bạch Thu Vũ giả bộ khiêm tốn cười nói: “Từ nhỏ tôi đã rất nghiêm khắc với Lộ Lộ rồi.Con bé Thiên Tuyết đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, vì vậy nên mới lầm đường lạc lối, người lớn như cũng ta phải dạy dỗ con bé nhiều hơn…”“Nói xong chưa?”Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng không nhịn được nữa.“Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong số các người nào có ai họ Phong đầu nhỉ?” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đáp trả: “Mặt mũi nhà họ Phong liên quan gì đến các người?”“Cô…”“Lúc trước khi ba tôi còn, lúc họ Phong còn phát đạt thì các người giống hệt như mấy con chó đi nịnh hót nhà tôi, đến lúc nhà họ Phong gặp khó khăn, người nào người nấy đều biến mất dạng, giờ lại dám lên mặt người lớn dạy bảo tôi cơ đấy?”

“Cô giấu diếm như vậy thì chắc là chưa chồng mà chửa chứ gì?” Một bác trai khác chất vấn: “Rốt cuộc ba mấy đứa trẻ là ai?”

“Sao cô không nói gì?” Một người khác cũng nóng nảy hỏi: “Đừng nói cô dụ dỗ người có gia đình rồi sinh cho người ta mấy đứa con rơi đấy?”

“Ha ha…” Một bà thím mỉa mai: “Đàn ông có gia đình rồi còn đỡ, chỉ sợ là đến ba đứa trẻ là ai cũng không biết thôi”

“Chuyện xấu hổ như vậy mà cô cũng làm ra được, đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Phong!”

Một ông chú đập bàn rời đi.

“Thiên Tuyết, cô đúng là cái loại chẳng ra gì” Dì họ Mã kia mỉa mai: “Bốn năm trước cô vô liêm sỉ gây chuyện, chọc ba mình tức đến nhảy lầu tự sát, còn tưởng cô đã bớt rồi, ai ngờ giờ còn tệ hại hơn nữa.

“Đúng đấy, người lớn chúng tôi không thể nhìn nổi nữa rồi, ây da…” Bác gái họ Hoàng thở dài: “Nếu như tổng giám đốc Phong ở dưới suối vàng biết được bây giờ cô như vậy, chắc sẽ chết không nhắm mắt mất”

“Lúc nhỏ nhìn có vẻ ngoan ngoãn, sao lớn lên lại thành như thế chứ, đúng là nghiệp chướng mà” Một bà thím khác nhỏ giọng nói.

“Nói tới nói lui cũng do không có mẹ dạy, vì vậy mới vô liêm sỉ như thế, chị nhìn Lộ Lộ mà xem, làm gì giống nó.

“Đúng đó, đúng đó, Lộ Lộ là đứa bé ngoan ngoãn, thuần khiết, yêu đương đàng hoàng rồi kết hôn sinh con, làm gì giống nó.

.

Nghe những lời này, Bạch Lộ cười đắc ý.

“Ây da, chị Hoàng, chị đừng nói thế chứ.

” Bạch Thu Vũ giả bộ khiêm tốn cười nói: “Từ nhỏ tôi đã rất nghiêm khắc với Lộ Lộ rồi.

Con bé Thiên Tuyết đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, vì vậy nên mới lầm đường lạc lối, người lớn như cũng ta phải dạy dỗ con bé nhiều hơn…”

“Nói xong chưa?”

Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng không nhịn được nữa.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong số các người nào có ai họ Phong đầu nhỉ?” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đáp trả: “Mặt mũi nhà họ Phong liên quan gì đến các người?”

“Cô…”

“Lúc trước khi ba tôi còn, lúc họ Phong còn phát đạt thì các người giống hệt như mấy con chó đi nịnh hót nhà tôi, đến lúc nhà họ Phong gặp khó khăn, người nào người nấy đều biến mất dạng, giờ lại dám lên mặt người lớn dạy bảo tôi cơ đấy?”

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Cô giấu diếm như vậy thì chắc là chưa chồng mà chửa chứ gì?” Một bác trai khác chất vấn: “Rốt cuộc ba mấy đứa trẻ là ai?”“Sao cô không nói gì?” Một người khác cũng nóng nảy hỏi: “Đừng nói cô dụ dỗ người có gia đình rồi sinh cho người ta mấy đứa con rơi đấy?”“Ha ha…” Một bà thím mỉa mai: “Đàn ông có gia đình rồi còn đỡ, chỉ sợ là đến ba đứa trẻ là ai cũng không biết thôi”“Chuyện xấu hổ như vậy mà cô cũng làm ra được, đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Phong!”Một ông chú đập bàn rời đi.“Thiên Tuyết, cô đúng là cái loại chẳng ra gì” Dì họ Mã kia mỉa mai: “Bốn năm trước cô vô liêm sỉ gây chuyện, chọc ba mình tức đến nhảy lầu tự sát, còn tưởng cô đã bớt rồi, ai ngờ giờ còn tệ hại hơn nữa.”“Đúng đấy, người lớn chúng tôi không thể nhìn nổi nữa rồi, ây da…” Bác gái họ Hoàng thở dài: “Nếu như tổng giám đốc Phong ở dưới suối vàng biết được bây giờ cô như vậy, chắc sẽ chết không nhắm mắt mất”“Lúc nhỏ nhìn có vẻ ngoan ngoãn, sao lớn lên lại thành như thế chứ, đúng là nghiệp chướng mà” Một bà thím khác nhỏ giọng nói.“Nói tới nói lui cũng do không có mẹ dạy, vì vậy mới vô liêm sỉ như thế, chị nhìn Lộ Lộ mà xem, làm gì giống nó.”“Đúng đó, đúng đó, Lộ Lộ là đứa bé ngoan ngoãn, thuần khiết, yêu đương đàng hoàng rồi kết hôn sinh con, làm gì giống nó..”Nghe những lời này, Bạch Lộ cười đắc ý.“Ây da, chị Hoàng, chị đừng nói thế chứ.” Bạch Thu Vũ giả bộ khiêm tốn cười nói: “Từ nhỏ tôi đã rất nghiêm khắc với Lộ Lộ rồi.Con bé Thiên Tuyết đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, vì vậy nên mới lầm đường lạc lối, người lớn như cũng ta phải dạy dỗ con bé nhiều hơn…”“Nói xong chưa?”Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng không nhịn được nữa.“Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong số các người nào có ai họ Phong đầu nhỉ?” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đáp trả: “Mặt mũi nhà họ Phong liên quan gì đến các người?”“Cô…”“Lúc trước khi ba tôi còn, lúc họ Phong còn phát đạt thì các người giống hệt như mấy con chó đi nịnh hót nhà tôi, đến lúc nhà họ Phong gặp khó khăn, người nào người nấy đều biến mất dạng, giờ lại dám lên mặt người lớn dạy bảo tôi cơ đấy?”

Chương 106: Chương 106