Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 145: Chương 145

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Nực cười, tôi cần các người bồi thường sao?” Sở Tử Hàm quát lạnh, “Tát tôi một cái rồi xin lỗi là xong à? Vậy tôi tát bà mười cái rồi xin lỗi bà có được không?”“Tôi…”“Ý này không tệ.” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng, “Lấy đạo của người trả lại cho người!”Sở Tử Hàm được Dạ Chẩn Đình ủng hộ, lập tức nói: “Các người không muốn báo cảnh sát cũng được, vậy cứ để tôi tát lại.Cô đánh tôi một cái, tôi trả lại cô mười cái, rất công bằng!”.“Sở Tử Hàm, cô đừng quá đáng…”Bạch Lộ còn chưa nói xong đã bị Sở Tử Hàm thẳng tay tát cho một phát.Cô ta bị tát tới đỏ cả mặt, giận run người, căm tức trừng mắt nhìn Sở Tử Hàm.Lần này, Bạch Thu Vũ không dám nói lời nào, cho dù có đau lòng cũng chỉ đành nhịn xuống…“Đây là một tát”Sở Tử Hàm còn định ra tay tiếp.“Sao cô phải tự mình ra tay? Tay cô không đau à?”Dạ Chấn Đình đột nhiên nói một câu.“Đúng vậy, cảm ơn sếp Dạ đã nhắc nhở.” Sở Tử Hàm cười lạnh nói, “Dạ Bạch, làm phiền dì!”“Cô… cô bảo tôi đánh à?” Bạch Thu Vũ nhìn Sở Tử Hàm với vẻ không thể tin nổi.“Sao vậy? Dì không nỡ à?” Sở Tử Hàm nhướng mày, “Vậy tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ của tôi ra tay thôi.Bọn họ mà ra tay thì không phân biệt được nặng nhẹ…”“Người đâu?”“Chờ đã..” Bạch Thu Vũ vội ngăn lại, “Được, để tôi, để tôi đánh!”Bà ta nói xong, tay run rẩy giơ lên tát nhẹ Bạch Lộ một cái…“Cái tát này không tính” Sở Tử Hàm phẫn nộ hét lên, “Tát phải nghe thấy tiếng, trên mặt phải có vết, nếu không sẽ không tính”“Cô..” Bạch Thu Vũ giận tới run người nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tát mạnh vào mặt Bạch Lộ một cái.“Mẹ..” Bạch Lộ bật khóc.“Cô khóc cái gì chứ? Mẹ cô còn chưa chết đâu!” Sở Tử Hàm tươi cười hớn hở, “Dì Bạch, tốt lắm, tiếp tục đi!”Bạch Thu Vũ nhắm mắt lại và tát mạnh tiếp.“Hai!”“Ba!”“Bốn!”Sở Tử Hàm đếm từng cái.Phong Thế Nguyên nhìn thấy cũng rất đau lòng nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu hèn mọn.

“Nực cười, tôi cần các người bồi thường sao?” Sở Tử Hàm quát lạnh, “Tát tôi một cái rồi xin lỗi là xong à? Vậy tôi tát bà mười cái rồi xin lỗi bà có được không?”

“Tôi…”

“Ý này không tệ.

” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng, “Lấy đạo của người trả lại cho người!”

Sở Tử Hàm được Dạ Chẩn Đình ủng hộ, lập tức nói: “Các người không muốn báo cảnh sát cũng được, vậy cứ để tôi tát lại.

Cô đánh tôi một cái, tôi trả lại cô mười cái, rất công bằng!”.

“Sở Tử Hàm, cô đừng quá đáng…”

Bạch Lộ còn chưa nói xong đã bị Sở Tử Hàm thẳng tay tát cho một phát.

Cô ta bị tát tới đỏ cả mặt, giận run người, căm tức trừng mắt nhìn Sở Tử Hàm.

Lần này, Bạch Thu Vũ không dám nói lời nào, cho dù có đau lòng cũng chỉ đành nhịn xuống…

“Đây là một tát”

Sở Tử Hàm còn định ra tay tiếp.

“Sao cô phải tự mình ra tay? Tay cô không đau à?”

Dạ Chấn Đình đột nhiên nói một câu.

“Đúng vậy, cảm ơn sếp Dạ đã nhắc nhở.

” Sở Tử Hàm cười lạnh nói, “Dạ Bạch, làm phiền dì!”

“Cô… cô bảo tôi đánh à?” Bạch Thu Vũ nhìn Sở Tử Hàm với vẻ không thể tin nổi.

“Sao vậy? Dì không nỡ à?” Sở Tử Hàm nhướng mày, “Vậy tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ của tôi ra tay thôi.

Bọn họ mà ra tay thì không phân biệt được nặng nhẹ…”

“Người đâu?”

“Chờ đã.

.

” Bạch Thu Vũ vội ngăn lại, “Được, để tôi, để tôi đánh!”

Bà ta nói xong, tay run rẩy giơ lên tát nhẹ Bạch Lộ một cái…

“Cái tát này không tính” Sở Tử Hàm phẫn nộ hét lên, “Tát phải nghe thấy tiếng, trên mặt phải có vết, nếu không sẽ không tính”

“Cô.

.

” Bạch Thu Vũ giận tới run người nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tát mạnh vào mặt Bạch Lộ một cái.

“Mẹ.

.

” Bạch Lộ bật khóc.

“Cô khóc cái gì chứ? Mẹ cô còn chưa chết đâu!” Sở Tử Hàm tươi cười hớn hở, “Dì Bạch, tốt lắm, tiếp tục đi!”

Bạch Thu Vũ nhắm mắt lại và tát mạnh tiếp.

“Hai!”

“Ba!”

“Bốn!”

Sở Tử Hàm đếm từng cái.

Phong Thế Nguyên nhìn thấy cũng rất đau lòng nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu hèn mọn.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Nực cười, tôi cần các người bồi thường sao?” Sở Tử Hàm quát lạnh, “Tát tôi một cái rồi xin lỗi là xong à? Vậy tôi tát bà mười cái rồi xin lỗi bà có được không?”“Tôi…”“Ý này không tệ.” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng, “Lấy đạo của người trả lại cho người!”Sở Tử Hàm được Dạ Chẩn Đình ủng hộ, lập tức nói: “Các người không muốn báo cảnh sát cũng được, vậy cứ để tôi tát lại.Cô đánh tôi một cái, tôi trả lại cô mười cái, rất công bằng!”.“Sở Tử Hàm, cô đừng quá đáng…”Bạch Lộ còn chưa nói xong đã bị Sở Tử Hàm thẳng tay tát cho một phát.Cô ta bị tát tới đỏ cả mặt, giận run người, căm tức trừng mắt nhìn Sở Tử Hàm.Lần này, Bạch Thu Vũ không dám nói lời nào, cho dù có đau lòng cũng chỉ đành nhịn xuống…“Đây là một tát”Sở Tử Hàm còn định ra tay tiếp.“Sao cô phải tự mình ra tay? Tay cô không đau à?”Dạ Chấn Đình đột nhiên nói một câu.“Đúng vậy, cảm ơn sếp Dạ đã nhắc nhở.” Sở Tử Hàm cười lạnh nói, “Dạ Bạch, làm phiền dì!”“Cô… cô bảo tôi đánh à?” Bạch Thu Vũ nhìn Sở Tử Hàm với vẻ không thể tin nổi.“Sao vậy? Dì không nỡ à?” Sở Tử Hàm nhướng mày, “Vậy tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ của tôi ra tay thôi.Bọn họ mà ra tay thì không phân biệt được nặng nhẹ…”“Người đâu?”“Chờ đã..” Bạch Thu Vũ vội ngăn lại, “Được, để tôi, để tôi đánh!”Bà ta nói xong, tay run rẩy giơ lên tát nhẹ Bạch Lộ một cái…“Cái tát này không tính” Sở Tử Hàm phẫn nộ hét lên, “Tát phải nghe thấy tiếng, trên mặt phải có vết, nếu không sẽ không tính”“Cô..” Bạch Thu Vũ giận tới run người nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tát mạnh vào mặt Bạch Lộ một cái.“Mẹ..” Bạch Lộ bật khóc.“Cô khóc cái gì chứ? Mẹ cô còn chưa chết đâu!” Sở Tử Hàm tươi cười hớn hở, “Dì Bạch, tốt lắm, tiếp tục đi!”Bạch Thu Vũ nhắm mắt lại và tát mạnh tiếp.“Hai!”“Ba!”“Bốn!”Sở Tử Hàm đếm từng cái.Phong Thế Nguyên nhìn thấy cũng rất đau lòng nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu hèn mọn.

Chương 145: Chương 145