Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 147: Chương 147

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “A..”Mọi người xung quanh đột nhiên hoảng sợ kêu lên, BạchThu Vũ đã ngã xuống đất và ngất đi.“Vợ..”Phong Thế Nguyên vội vàng bước tới ôm lấy Bạch Thu Vũ.“Mẹ.”Bạch Lộ nhào qua lắc vai Bạch Thu Vũ,“Mẹ tỉnh.lại đi, mẹ đừng dọa con.”“Các người mau đưa bà ta tới bệnh viện đi” Có người trong đám đông nói một câu.Phong Thế Nguyên vội vàng bế Bạch Thu Vũ rời đi.Bạch Lộ khóc lóc đi theo phía sau.“Sếp Dạ, cô Phong, xin lỗi!”Sau khi Tư Viễn lịch sự xin lỗi hai người mới chậm rãi đuổi theo.“A!” Phong Thiên Tuyết không nhịn được cười lạnh.Mỗi lần hết cách lại giả vờ ngã xuống ngất xỉu là thủ đoạn cũ của Bạch Thu Vũ, trước đây bà ta còn ngất tới mấy lần một tháng đấy…Phong Thiên Tuyết thấy chán ghét, quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường…Cô chợt hiểu ra Bạch Thu Vũ diễn khổ nhục kế rất tốt.Cho dù mọi người đều chán ghét sự thô lỗ dốt nát của bà ta nhưng con người theo bản năng luôn đồng tình với kẻ yếu.Bạch Thu Vũ vừa ngã xuống, mọi người lại cảm thấyPhong Thiên Tuyết cô hùng hổ dọa người, thổi gió bên tại Dạ Chẩn Đình mới khiến anh trừng phạt hai mẹ con này ác như vậy.Đúng vậy, bọn họ đều không dám trách Dạ Chẩn Đình, chỉ cho rằng vấn đề thuộc về Phong Thiên Tuyết.Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, mọi người đều quay về chỗ của mình.Dạ Chấn Đình định dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.Lúc Phong Thiên Tuyết xoay người lại phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương hồng đang ở dưới chân.Cô cúi xuống nhặt và đưa cho Sở Tử Hàm.“Cảm ơn”Sở Tử Hàm nhận lấy chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn cô rồi quay lại chỗ ngồi.Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng cô ta, ngẩn người nhớ lại chuyện nhiều năm trước…Trước đây Sở Tử Hàm vì tranh Tư Hạo Hiên với cô đã gây ầm ĩ không ít lần nhưng cô ta dám làm dám chịu, chuyện gì cũng làm công khai.Cho dù Phong Thiên Tuyết thấy cô ta phiền nhưng chưa từng hận…Bây giờ qua nhiều năm, Sở Tư Hàm gặp phải cô nhưng không nói xấu cô nửa câu, còn Bạch Lộ- cô em họ ngày trước luôn thân thiết gắn bó với cô lại đang nghĩ mọi cách tính kế cô…Có lẽ đây chính là bản tính của con người.

“A..”

Mọi người xung quanh đột nhiên hoảng sợ kêu lên, Bạch

Thu Vũ đã ngã xuống đất và ngất đi.

“Vợ..”

Phong Thế Nguyên vội vàng bước tới ôm lấy Bạch Thu Vũ.

“Mẹ.

Bạch Lộ nhào qua lắc vai Bạch Thu Vũ,

“Mẹ tỉnh.

lại đi, mẹ đừng dọa con.”

“Các người mau đưa bà ta tới bệnh viện đi” Có người trong đám đông nói một câu.

Phong Thế Nguyên vội vàng bế Bạch Thu Vũ rời đi.

Bạch Lộ khóc lóc đi theo phía sau.

“Sếp Dạ, cô Phong, xin lỗi!”

Sau khi Tư Viễn lịch sự xin lỗi hai người mới chậm rãi đuổi theo.

“A!” Phong Thiên Tuyết không nhịn được cười lạnh.

Mỗi lần hết cách lại giả vờ ngã xuống ngất xỉu là thủ đoạn cũ của Bạch Thu Vũ, trước đây bà ta còn ngất tới mấy lần một tháng đấy…

Phong Thiên Tuyết thấy chán ghét, quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường…

Cô chợt hiểu ra Bạch Thu Vũ diễn khổ nhục kế rất tốt.

Cho dù mọi người đều chán ghét sự thô lỗ dốt nát của bà ta nhưng con người theo bản năng luôn đồng tình với kẻ yếu.

Bạch Thu Vũ vừa ngã xuống, mọi người lại cảm thấy

Phong Thiên Tuyết cô hùng hổ dọa người, thổi gió bên tại Dạ Chẩn Đình mới khiến anh trừng phạt hai mẹ con này ác như vậy.

Đúng vậy, bọn họ đều không dám trách Dạ Chẩn Đình, chỉ cho rằng vấn đề thuộc về Phong Thiên Tuyết.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, mọi người đều quay về chỗ của mình.

Dạ Chấn Đình định dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.

Lúc Phong Thiên Tuyết xoay người lại phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương hồng đang ở dưới chân.

Cô cúi xuống nhặt và đưa cho Sở Tử Hàm.

“Cảm ơn”

Sở Tử Hàm nhận lấy chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn cô rồi quay lại chỗ ngồi.

Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng cô ta, ngẩn người nhớ lại chuyện nhiều năm trước…

Trước đây Sở Tử Hàm vì tranh Tư Hạo Hiên với cô đã gây ầm ĩ không ít lần nhưng cô ta dám làm dám chịu, chuyện gì cũng làm công khai.

Cho dù Phong Thiên Tuyết thấy cô ta phiền nhưng chưa từng hận…

Bây giờ qua nhiều năm, Sở Tư Hàm gặp phải cô nhưng không nói xấu cô nửa câu, còn Bạch Lộ- cô em họ ngày trước luôn thân thiết gắn bó với cô lại đang nghĩ mọi cách tính kế cô…

Có lẽ đây chính là bản tính của con người.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “A..”Mọi người xung quanh đột nhiên hoảng sợ kêu lên, BạchThu Vũ đã ngã xuống đất và ngất đi.“Vợ..”Phong Thế Nguyên vội vàng bước tới ôm lấy Bạch Thu Vũ.“Mẹ.”Bạch Lộ nhào qua lắc vai Bạch Thu Vũ,“Mẹ tỉnh.lại đi, mẹ đừng dọa con.”“Các người mau đưa bà ta tới bệnh viện đi” Có người trong đám đông nói một câu.Phong Thế Nguyên vội vàng bế Bạch Thu Vũ rời đi.Bạch Lộ khóc lóc đi theo phía sau.“Sếp Dạ, cô Phong, xin lỗi!”Sau khi Tư Viễn lịch sự xin lỗi hai người mới chậm rãi đuổi theo.“A!” Phong Thiên Tuyết không nhịn được cười lạnh.Mỗi lần hết cách lại giả vờ ngã xuống ngất xỉu là thủ đoạn cũ của Bạch Thu Vũ, trước đây bà ta còn ngất tới mấy lần một tháng đấy…Phong Thiên Tuyết thấy chán ghét, quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường…Cô chợt hiểu ra Bạch Thu Vũ diễn khổ nhục kế rất tốt.Cho dù mọi người đều chán ghét sự thô lỗ dốt nát của bà ta nhưng con người theo bản năng luôn đồng tình với kẻ yếu.Bạch Thu Vũ vừa ngã xuống, mọi người lại cảm thấyPhong Thiên Tuyết cô hùng hổ dọa người, thổi gió bên tại Dạ Chẩn Đình mới khiến anh trừng phạt hai mẹ con này ác như vậy.Đúng vậy, bọn họ đều không dám trách Dạ Chẩn Đình, chỉ cho rằng vấn đề thuộc về Phong Thiên Tuyết.Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, mọi người đều quay về chỗ của mình.Dạ Chấn Đình định dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.Lúc Phong Thiên Tuyết xoay người lại phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương hồng đang ở dưới chân.Cô cúi xuống nhặt và đưa cho Sở Tử Hàm.“Cảm ơn”Sở Tử Hàm nhận lấy chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn cô rồi quay lại chỗ ngồi.Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng cô ta, ngẩn người nhớ lại chuyện nhiều năm trước…Trước đây Sở Tử Hàm vì tranh Tư Hạo Hiên với cô đã gây ầm ĩ không ít lần nhưng cô ta dám làm dám chịu, chuyện gì cũng làm công khai.Cho dù Phong Thiên Tuyết thấy cô ta phiền nhưng chưa từng hận…Bây giờ qua nhiều năm, Sở Tư Hàm gặp phải cô nhưng không nói xấu cô nửa câu, còn Bạch Lộ- cô em họ ngày trước luôn thân thiết gắn bó với cô lại đang nghĩ mọi cách tính kế cô…Có lẽ đây chính là bản tính của con người.

Chương 147: Chương 147