Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 170: Chương 170
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Còn mười giây nữa” Dạ Chấn Đình tăng tốc độ gõ tay lên, biểu thị rằng sự kiên nhẫn của anh đang dần cạn kiệt: “Mười, chín, tám, bảy..Làm sao bây giờ?Phong Thiên Tuyết hốt hoảng, đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, cô giáo Trần của nhà trẻ Trái Táo Nhỏ gọi đến.Cô lại càng trở nên luông cuống hơn, thôi xong, người bên Dạ Chẩn Đình đã đến nhà trẻ rồiTrong đầu cô chỉ hiện lên suy nghĩ duy nhất, phải bảo vệ được con đã.“Ba, hai, một!”“Tôi nhặt được”Đúng vào khoảnh khắc Dạ Chẩn Đình đếm đến con số cuối cùng, Phong Thiên Tuyết cũng lên tiếng.Động tác gõ bàn của Dạ Chấn Đình dừng lại, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô: “Nhặt được à?”“Vâng” Phong Thiên Tuyết nuốt nước bọt rồi cẩn thận bịa lời nói dối.“Thú cưng nhà tôi bị ốm, tôi đưa nó đến thú y để chữa bệnh thì lại vô tình phát hiện ra con chip đó lẫn trong đống phân và nước tiểu của thú cưng.Tôi thấy trên con chip có khắc một chữ S nhỏ màu vàng thì nhớ đến việc công ty mình mới bị mất trộm một con chip.Tôi nghi ngờ đó chính là con chip mà các anh bị mất trộm, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn.Tôi cũng muốn đưa nó cho anh.nhưng lại sợ anh nghi ngờ là tối ăn trộm nên mới định âm thầm đặt vào văn phòng của anh.Nhưng mà tôi lại không vào được phòng làm việc của anh, đúng lúc đó Hùng Mẫn lại bảo tôi đưa cà phê cho anh, tôi đành phải thả con chip vào cốc cà phê, tôi tưởng là làm thế anh sẽ phát hiện ra nó, nào ngờ…”Phong Thiên Tuyết nói một mạch như vậy rồi nhìn Da Chấn Đình với ánh mắt yếu đuối: “Mọi chuyện là vậy đấy, nếu nói dối thì tôi là chó con!”Dạ Chấn Đình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào CÔ.Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất bối rối, không dám nhìn anh, cũng chẳng dám lên tiếng nói câu nào.Cô thầm nghĩ lại lời nói dối của mình lúc này, chỉ cảm thấy những lời này được bịa khá chặt chẽ.“Sếp Dạ” Dạ Huy cẩn thận lên tiếng: “Đúng là trước kia con chip đã từng bị vẹt của cậu bé kia nuốt mất, cậu bé đó cũng nói là đã từng đưa con vẹt đi khám thú y.Có lẽ cô Phong và cậu nhóc đó đã đến cùng một phòng khám thú y, khi con vẹt ỉa ra con chip ở phòng khám đó thì tình cờ bị cô Phong nhặt được”“Có nhiều sự trùng hợp đến thế à?” Dạ Chấn Đình hỏi lại.
“Còn mười giây nữa” Dạ Chấn Đình tăng tốc độ gõ tay lên, biểu thị rằng sự kiên nhẫn của anh đang dần cạn kiệt: “Mười, chín, tám, bảy.
.
Làm sao bây giờ?
Phong Thiên Tuyết hốt hoảng, đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, cô giáo Trần của nhà trẻ Trái Táo Nhỏ gọi đến.
Cô lại càng trở nên luông cuống hơn, thôi xong, người bên Dạ Chẩn Đình đã đến nhà trẻ rồi
Trong đầu cô chỉ hiện lên suy nghĩ duy nhất, phải bảo vệ được con đã.
“Ba, hai, một!”
“Tôi nhặt được”
Đúng vào khoảnh khắc Dạ Chẩn Đình đếm đến con số cuối cùng, Phong Thiên Tuyết cũng lên tiếng.
Động tác gõ bàn của Dạ Chấn Đình dừng lại, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô: “Nhặt được à?”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết nuốt nước bọt rồi cẩn thận bịa lời nói dối.
“Thú cưng nhà tôi bị ốm, tôi đưa nó đến thú y để chữa bệnh thì lại vô tình phát hiện ra con chip đó lẫn trong đống phân và nước tiểu của thú cưng.
Tôi thấy trên con chip có khắc một chữ S nhỏ màu vàng thì nhớ đến việc công ty mình mới bị mất trộm một con chip.
Tôi nghi ngờ đó chính là con chip mà các anh bị mất trộm, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn.
Tôi cũng muốn đưa nó cho anh.
nhưng lại sợ anh nghi ngờ là tối ăn trộm nên mới định âm thầm đặt vào văn phòng của anh.
Nhưng mà tôi lại không vào được phòng làm việc của anh, đúng lúc đó Hùng Mẫn lại bảo tôi đưa cà phê cho anh, tôi đành phải thả con chip vào cốc cà phê, tôi tưởng là làm thế anh sẽ phát hiện ra nó, nào ngờ…”
Phong Thiên Tuyết nói một mạch như vậy rồi nhìn Da Chấn Đình với ánh mắt yếu đuối: “Mọi chuyện là vậy đấy, nếu nói dối thì tôi là chó con!”
Dạ Chấn Đình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào CÔ.
Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất bối rối, không dám nhìn anh, cũng chẳng dám lên tiếng nói câu nào.
Cô thầm nghĩ lại lời nói dối của mình lúc này, chỉ cảm thấy những lời này được bịa khá chặt chẽ.
“Sếp Dạ” Dạ Huy cẩn thận lên tiếng: “Đúng là trước kia con chip đã từng bị vẹt của cậu bé kia nuốt mất, cậu bé đó cũng nói là đã từng đưa con vẹt đi khám thú y.
Có lẽ cô Phong và cậu nhóc đó đã đến cùng một phòng khám thú y, khi con vẹt ỉa ra con chip ở phòng khám đó thì tình cờ bị cô Phong nhặt được”
“Có nhiều sự trùng hợp đến thế à?” Dạ Chấn Đình hỏi lại.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Còn mười giây nữa” Dạ Chấn Đình tăng tốc độ gõ tay lên, biểu thị rằng sự kiên nhẫn của anh đang dần cạn kiệt: “Mười, chín, tám, bảy..Làm sao bây giờ?Phong Thiên Tuyết hốt hoảng, đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, cô giáo Trần của nhà trẻ Trái Táo Nhỏ gọi đến.Cô lại càng trở nên luông cuống hơn, thôi xong, người bên Dạ Chẩn Đình đã đến nhà trẻ rồiTrong đầu cô chỉ hiện lên suy nghĩ duy nhất, phải bảo vệ được con đã.“Ba, hai, một!”“Tôi nhặt được”Đúng vào khoảnh khắc Dạ Chẩn Đình đếm đến con số cuối cùng, Phong Thiên Tuyết cũng lên tiếng.Động tác gõ bàn của Dạ Chấn Đình dừng lại, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô: “Nhặt được à?”“Vâng” Phong Thiên Tuyết nuốt nước bọt rồi cẩn thận bịa lời nói dối.“Thú cưng nhà tôi bị ốm, tôi đưa nó đến thú y để chữa bệnh thì lại vô tình phát hiện ra con chip đó lẫn trong đống phân và nước tiểu của thú cưng.Tôi thấy trên con chip có khắc một chữ S nhỏ màu vàng thì nhớ đến việc công ty mình mới bị mất trộm một con chip.Tôi nghi ngờ đó chính là con chip mà các anh bị mất trộm, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn.Tôi cũng muốn đưa nó cho anh.nhưng lại sợ anh nghi ngờ là tối ăn trộm nên mới định âm thầm đặt vào văn phòng của anh.Nhưng mà tôi lại không vào được phòng làm việc của anh, đúng lúc đó Hùng Mẫn lại bảo tôi đưa cà phê cho anh, tôi đành phải thả con chip vào cốc cà phê, tôi tưởng là làm thế anh sẽ phát hiện ra nó, nào ngờ…”Phong Thiên Tuyết nói một mạch như vậy rồi nhìn Da Chấn Đình với ánh mắt yếu đuối: “Mọi chuyện là vậy đấy, nếu nói dối thì tôi là chó con!”Dạ Chấn Đình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào CÔ.Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất bối rối, không dám nhìn anh, cũng chẳng dám lên tiếng nói câu nào.Cô thầm nghĩ lại lời nói dối của mình lúc này, chỉ cảm thấy những lời này được bịa khá chặt chẽ.“Sếp Dạ” Dạ Huy cẩn thận lên tiếng: “Đúng là trước kia con chip đã từng bị vẹt của cậu bé kia nuốt mất, cậu bé đó cũng nói là đã từng đưa con vẹt đi khám thú y.Có lẽ cô Phong và cậu nhóc đó đã đến cùng một phòng khám thú y, khi con vẹt ỉa ra con chip ở phòng khám đó thì tình cờ bị cô Phong nhặt được”“Có nhiều sự trùng hợp đến thế à?” Dạ Chấn Đình hỏi lại.