Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 191: Chương 191
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Anh nói đúng!” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi: “Tôi sẽ coi như bị bóng đè!”Dạ Chẩn Đình đột nhiên nổi giận, đâm vào cửa sổ xe.“Rầm” một tiếng, các mảnh thuỷ tinh văng ra tứ phía.Phong Thiên Tuyết sợ đến mức nhắm chặt mắt, co rụt người lại.Vẻ mặt Dạ Chẩn Đình u ám, ánh mắt lạnh lùng, anh không nói thêm gì nữa.Xe chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới một hiệu thuốc ở trung tâm thành phố.Dạ Chẩn Đình tháo dây an toàn rồi xuống xe.Phong Thiên Tuyết không biết anh định làm gì, cô rất muốn đi nhưng lại không thể đi trong bộ dạng này.Người qua đường tò mò nhìn cô, cô vội lấy áo gió che mặt.Lát sau Dạ Chấn Đình quay lại, đưa cho cô một viên thuốc màu trắng: “Uống di!”“Đây là cái gì?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.“Thuốc tránh thai” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng đáp: “Hay là cô muốn mang thai rồi sảy thai lần nữa?”Phong Thiên Tuyết lập tức nhận lấy viên thuốc, cho vào miệng rồi uống vài ngụm nước.Dạ Chẩn Đình gọi một cuộc điện thoại, sau đó lái xe đến cửa sau của khách sạn Phong Vân.Giám đốc khách sạn đã đợi sẵn ở đây, thấy Da Chấn Đình đến thì vội cúi người chào.“Không cần, dẫn đường đi!” Dạ Chấn Đình thấp giọng nói.“Vâng!” Giám đốc lập tức đi trước dẫn đường.Dạ Chẩn Đình lấy áo gió quấn chặt Phong Thiên Tuyết, bế cô đi vào khách sạn, thang máy đi thẳng lên phòng tổng thống tầng ba mươi chín!Căn phòng họ từng ngủ bốn năm trước…“Sếp” Giám đốc khách sạn suýt thì gọi “sếp Dạ” nhưng khi thấy ánh mắt nhắc nhở của Dạ Chẩn Đình thì lập tức sửa lại:“Tôi đã chuẩn bị thứ anh cần! Anh nghỉ ngơi đi, cần gì thì cứ gọi tôi.”Nói xong giám đốc rời đi, còn đóng cửa lại…“Sao anh lại đưa tôi đến đây?” Phong Thiên Tuyết lo sợ hỏi: “Lẽ nào anh vẫn muốn… A…”Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Chấn Đình thô lỗ ném vào bồn tắm tròn đầy nước.Phong Thiên Tuyết hoảng loạn, luống cuống ngồi dậy, cô đã bị uống vài ngụm nước.Cô vuốt nước trên mặt, thở hổn hển, khi bình thường lại thì lập tức kích động mắng: “Tên trai bao đáng chết, anh dám.”“Câm miệng!” Dạ Chấn Đình chỉ vào cô, hung dữ ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, cô hãy im lặng tắm rửa sạch sẽ, nếu còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ làm cô một lần!”Đôi mắt anh sắc bén, lời nói mạnh mẽ, mang theo sự ngang ngược không thể chống lại.
“Anh nói đúng!” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi: “Tôi sẽ coi như bị bóng đè!”
Dạ Chẩn Đình đột nhiên nổi giận, đâm vào cửa sổ xe.
“Rầm” một tiếng, các mảnh thuỷ tinh văng ra tứ phía.
Phong Thiên Tuyết sợ đến mức nhắm chặt mắt, co rụt người lại.
Vẻ mặt Dạ Chẩn Đình u ám, ánh mắt lạnh lùng, anh không nói thêm gì nữa.
Xe chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới một hiệu thuốc ở trung tâm thành phố.
Dạ Chẩn Đình tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Phong Thiên Tuyết không biết anh định làm gì, cô rất muốn đi nhưng lại không thể đi trong bộ dạng này.
Người qua đường tò mò nhìn cô, cô vội lấy áo gió che mặt.
Lát sau Dạ Chấn Đình quay lại, đưa cho cô một viên thuốc màu trắng: “Uống di!”
“Đây là cái gì?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Thuốc tránh thai” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng đáp: “Hay là cô muốn mang thai rồi sảy thai lần nữa?”
Phong Thiên Tuyết lập tức nhận lấy viên thuốc, cho vào miệng rồi uống vài ngụm nước.
Dạ Chẩn Đình gọi một cuộc điện thoại, sau đó lái xe đến cửa sau của khách sạn Phong Vân.
Giám đốc khách sạn đã đợi sẵn ở đây, thấy Da Chấn Đình đến thì vội cúi người chào.
“Không cần, dẫn đường đi!” Dạ Chấn Đình thấp giọng nói.
“Vâng!” Giám đốc lập tức đi trước dẫn đường.
Dạ Chẩn Đình lấy áo gió quấn chặt Phong Thiên Tuyết, bế cô đi vào khách sạn, thang máy đi thẳng lên phòng tổng thống tầng ba mươi chín!
Căn phòng họ từng ngủ bốn năm trước…
“Sếp” Giám đốc khách sạn suýt thì gọi “sếp Dạ” nhưng khi thấy ánh mắt nhắc nhở của Dạ Chẩn Đình thì lập tức sửa lại:
“Tôi đã chuẩn bị thứ anh cần! Anh nghỉ ngơi đi, cần gì thì cứ gọi tôi.
”
Nói xong giám đốc rời đi, còn đóng cửa lại…
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?” Phong Thiên Tuyết lo sợ hỏi: “Lẽ nào anh vẫn muốn… A…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Chấn Đình thô lỗ ném vào bồn tắm tròn đầy nước.
Phong Thiên Tuyết hoảng loạn, luống cuống ngồi dậy, cô đã bị uống vài ngụm nước.
Cô vuốt nước trên mặt, thở hổn hển, khi bình thường lại thì lập tức kích động mắng: “Tên trai bao đáng chết, anh dám.
”
“Câm miệng!” Dạ Chấn Đình chỉ vào cô, hung dữ ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, cô hãy im lặng tắm rửa sạch sẽ, nếu còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ làm cô một lần!”
Đôi mắt anh sắc bén, lời nói mạnh mẽ, mang theo sự ngang ngược không thể chống lại.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Anh nói đúng!” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi: “Tôi sẽ coi như bị bóng đè!”Dạ Chẩn Đình đột nhiên nổi giận, đâm vào cửa sổ xe.“Rầm” một tiếng, các mảnh thuỷ tinh văng ra tứ phía.Phong Thiên Tuyết sợ đến mức nhắm chặt mắt, co rụt người lại.Vẻ mặt Dạ Chẩn Đình u ám, ánh mắt lạnh lùng, anh không nói thêm gì nữa.Xe chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới một hiệu thuốc ở trung tâm thành phố.Dạ Chẩn Đình tháo dây an toàn rồi xuống xe.Phong Thiên Tuyết không biết anh định làm gì, cô rất muốn đi nhưng lại không thể đi trong bộ dạng này.Người qua đường tò mò nhìn cô, cô vội lấy áo gió che mặt.Lát sau Dạ Chấn Đình quay lại, đưa cho cô một viên thuốc màu trắng: “Uống di!”“Đây là cái gì?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.“Thuốc tránh thai” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng đáp: “Hay là cô muốn mang thai rồi sảy thai lần nữa?”Phong Thiên Tuyết lập tức nhận lấy viên thuốc, cho vào miệng rồi uống vài ngụm nước.Dạ Chẩn Đình gọi một cuộc điện thoại, sau đó lái xe đến cửa sau của khách sạn Phong Vân.Giám đốc khách sạn đã đợi sẵn ở đây, thấy Da Chấn Đình đến thì vội cúi người chào.“Không cần, dẫn đường đi!” Dạ Chấn Đình thấp giọng nói.“Vâng!” Giám đốc lập tức đi trước dẫn đường.Dạ Chẩn Đình lấy áo gió quấn chặt Phong Thiên Tuyết, bế cô đi vào khách sạn, thang máy đi thẳng lên phòng tổng thống tầng ba mươi chín!Căn phòng họ từng ngủ bốn năm trước…“Sếp” Giám đốc khách sạn suýt thì gọi “sếp Dạ” nhưng khi thấy ánh mắt nhắc nhở của Dạ Chẩn Đình thì lập tức sửa lại:“Tôi đã chuẩn bị thứ anh cần! Anh nghỉ ngơi đi, cần gì thì cứ gọi tôi.”Nói xong giám đốc rời đi, còn đóng cửa lại…“Sao anh lại đưa tôi đến đây?” Phong Thiên Tuyết lo sợ hỏi: “Lẽ nào anh vẫn muốn… A…”Cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Chấn Đình thô lỗ ném vào bồn tắm tròn đầy nước.Phong Thiên Tuyết hoảng loạn, luống cuống ngồi dậy, cô đã bị uống vài ngụm nước.Cô vuốt nước trên mặt, thở hổn hển, khi bình thường lại thì lập tức kích động mắng: “Tên trai bao đáng chết, anh dám.”“Câm miệng!” Dạ Chấn Đình chỉ vào cô, hung dữ ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, cô hãy im lặng tắm rửa sạch sẽ, nếu còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ làm cô một lần!”Đôi mắt anh sắc bén, lời nói mạnh mẽ, mang theo sự ngang ngược không thể chống lại.