Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 196: Chương 196

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Tất cả mọi thứ giống như một cơn bão, đến nhanh mà đi cũng vội…Dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì, chỉ như một giấc mơ…Phong Thiên Tuyết suy nghĩ miên man suốt chặng đường, bất giác đã về đến nhà.Bây giờ là buổi trưa, bọn trẻ đang ở trường mẫu giáo.Thím Chu thấy Phong Thiên Tuyết thì vội ra đón: “Cô chủ, tối qua cô đi đâu vậy? Làm tôi lo chết khiếp, tôi gọi cho cô mãi không được.”“Tối qua tôi đi uống rượu với đồng nghiệp, uống nhiều quá nên ngủ lại nhà đồng nghiệp luôn” Phong Thiên Tuyết mệt mỏi giải thích: “Thím Chu, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ ngơi một lúc.”“Cô đi đi, khi nào dậy tôi nấu gì cho cô ăn sau”“Ừm”Phong Thiên Tuyết về phòng, đang định chuyển tiền cho “con nợ trai bao” bằng ngân hàng trực tuyến thì phát hiện cô không có số tài khoản thẻ ngân hàng của anh.Hơn nữa nếu chuyển cho anh thì cô chỉ còn lại bảy trăm trong thẻ!Bảy trăm thì tiêu được mấy ngày?Làm sao đây?Phong Thiên Tuyết đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng điện thoại đổ chuông, là Tư Hạo Hiên gọi tới.Cô nhìn thấy cái tên này mà đau đầu bèn thẳng tay tắt máy.Sau đó cô gửi tin nhắn cho “con nợ trai bao”: “Gửi tài khoản thẻ ngân hàng đi, tôi chuyển khoản cho anh!”Người kia không trả lời.Phong Thiên Tuyết đang nghĩ, có phải anh không cần số tiền này không?Không cần cũng phải trả, nếu không sau này thật sự sẽ dây dưa không rõ, nhưng như vậy có thể kéo dài thời gian, chờ tới khi nhận lương...Cô vừa nghĩ tới đây thì nhận được tin nhắn.“Con nợ trai bao” đã gửi số tài khoản ngân hàng tới.Ngân hàng Công thương Trung Quốc, XXXXXXXXXXX, Trần Đại Trụ!“Hừ!”Phong Thiên Tuyết cười khẩy trào phúng, thầm mắng trong lòng, thì ra tên anh nhà quê thế này, chẳng trách anh không nhắc tới bao giờ.Cũng tốt, trả tiền xong sẽ không còn quan hệ gì nữa…Phong Thiên Tuyết chuyển toàn bộ tiền cho “con nợ trai bao”, chuyển xong cô lại gọi cho anh: “Tôi đã chuyển tiền cho anh rồi, tổng cộng một trăm linh bảy ngàn, anh chú ý kiểm tra nhé”.

Tất cả mọi thứ giống như một cơn bão, đến nhanh mà đi cũng vội…

Dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì, chỉ như một giấc mơ…

Phong Thiên Tuyết suy nghĩ miên man suốt chặng đường, bất giác đã về đến nhà.

Bây giờ là buổi trưa, bọn trẻ đang ở trường mẫu giáo.

Thím Chu thấy Phong Thiên Tuyết thì vội ra đón: “Cô chủ, tối qua cô đi đâu vậy? Làm tôi lo chết khiếp, tôi gọi cho cô mãi không được.

“Tối qua tôi đi uống rượu với đồng nghiệp, uống nhiều quá nên ngủ lại nhà đồng nghiệp luôn” Phong Thiên Tuyết mệt mỏi giải thích: “Thím Chu, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ ngơi một lúc.

“Cô đi đi, khi nào dậy tôi nấu gì cho cô ăn sau”

“Ừm”

Phong Thiên Tuyết về phòng, đang định chuyển tiền cho “con nợ trai bao” bằng ngân hàng trực tuyến thì phát hiện cô không có số tài khoản thẻ ngân hàng của anh.

Hơn nữa nếu chuyển cho anh thì cô chỉ còn lại bảy trăm trong thẻ!

Bảy trăm thì tiêu được mấy ngày?

Làm sao đây?

Phong Thiên Tuyết đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng điện thoại đổ chuông, là Tư Hạo Hiên gọi tới.

Cô nhìn thấy cái tên này mà đau đầu bèn thẳng tay tắt máy.

Sau đó cô gửi tin nhắn cho “con nợ trai bao”: “Gửi tài khoản thẻ ngân hàng đi, tôi chuyển khoản cho anh!”

Người kia không trả lời.

Phong Thiên Tuyết đang nghĩ, có phải anh không cần số tiền này không?

Không cần cũng phải trả, nếu không sau này thật sự sẽ dây dưa không rõ, nhưng như vậy có thể kéo dài thời gian, chờ tới khi nhận lương.

.

.

Cô vừa nghĩ tới đây thì nhận được tin nhắn.

“Con nợ trai bao” đã gửi số tài khoản ngân hàng tới.

Ngân hàng Công thương Trung Quốc, XXXXXXXXXXX, Trần Đại Trụ!

“Hừ!”

Phong Thiên Tuyết cười khẩy trào phúng, thầm mắng trong lòng, thì ra tên anh nhà quê thế này, chẳng trách anh không nhắc tới bao giờ.

Cũng tốt, trả tiền xong sẽ không còn quan hệ gì nữa…

Phong Thiên Tuyết chuyển toàn bộ tiền cho “con nợ trai bao”, chuyển xong cô lại gọi cho anh: “Tôi đã chuyển tiền cho anh rồi, tổng cộng một trăm linh bảy ngàn, anh chú ý kiểm tra nhé”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Tất cả mọi thứ giống như một cơn bão, đến nhanh mà đi cũng vội…Dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì, chỉ như một giấc mơ…Phong Thiên Tuyết suy nghĩ miên man suốt chặng đường, bất giác đã về đến nhà.Bây giờ là buổi trưa, bọn trẻ đang ở trường mẫu giáo.Thím Chu thấy Phong Thiên Tuyết thì vội ra đón: “Cô chủ, tối qua cô đi đâu vậy? Làm tôi lo chết khiếp, tôi gọi cho cô mãi không được.”“Tối qua tôi đi uống rượu với đồng nghiệp, uống nhiều quá nên ngủ lại nhà đồng nghiệp luôn” Phong Thiên Tuyết mệt mỏi giải thích: “Thím Chu, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ ngơi một lúc.”“Cô đi đi, khi nào dậy tôi nấu gì cho cô ăn sau”“Ừm”Phong Thiên Tuyết về phòng, đang định chuyển tiền cho “con nợ trai bao” bằng ngân hàng trực tuyến thì phát hiện cô không có số tài khoản thẻ ngân hàng của anh.Hơn nữa nếu chuyển cho anh thì cô chỉ còn lại bảy trăm trong thẻ!Bảy trăm thì tiêu được mấy ngày?Làm sao đây?Phong Thiên Tuyết đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng điện thoại đổ chuông, là Tư Hạo Hiên gọi tới.Cô nhìn thấy cái tên này mà đau đầu bèn thẳng tay tắt máy.Sau đó cô gửi tin nhắn cho “con nợ trai bao”: “Gửi tài khoản thẻ ngân hàng đi, tôi chuyển khoản cho anh!”Người kia không trả lời.Phong Thiên Tuyết đang nghĩ, có phải anh không cần số tiền này không?Không cần cũng phải trả, nếu không sau này thật sự sẽ dây dưa không rõ, nhưng như vậy có thể kéo dài thời gian, chờ tới khi nhận lương...Cô vừa nghĩ tới đây thì nhận được tin nhắn.“Con nợ trai bao” đã gửi số tài khoản ngân hàng tới.Ngân hàng Công thương Trung Quốc, XXXXXXXXXXX, Trần Đại Trụ!“Hừ!”Phong Thiên Tuyết cười khẩy trào phúng, thầm mắng trong lòng, thì ra tên anh nhà quê thế này, chẳng trách anh không nhắc tới bao giờ.Cũng tốt, trả tiền xong sẽ không còn quan hệ gì nữa…Phong Thiên Tuyết chuyển toàn bộ tiền cho “con nợ trai bao”, chuyển xong cô lại gọi cho anh: “Tôi đã chuyển tiền cho anh rồi, tổng cộng một trăm linh bảy ngàn, anh chú ý kiểm tra nhé”.

Chương 196: Chương 196