Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 210
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết không nói nữa, chỉ cúi đầu dọn tài liệu rồi đặt lên bàn làm việc.Sau đó cô lại cầm giẻ, ngồi xổm xuống lau sạch những vết máu kia.Lau mỗi giọt đều giống như đang lau vết thương của mình.“Tư Hạo Hiên bị thương, cô đau lòng sao?” Dạ Chẩn Đình lại chất vấn.Phong Thiên Tuyết vẫn không nói mà tiếp tục dùng sức lau sạch.Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, anh cau mày, lạnh lùng ra lệnh: “Cô câm sao? Nói đi!”Cuối cùng Phong Thiên Tuyết dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh thích bạo lực như vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được hay sao mà cứ phải cầm đồ ném người ta?”Dạ Chẩn Đình nhìn cô không đáp, nhưng trong mắt anh lại dâng trào vẻ phức tạp.Một lúc lâu sau anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.Ánh nắng trên người anh tô điểm cho tia sáng, rõ ràng là màu sắc ấm áp nhưng lại đầy sắc nhọn.Anh từ từ đến gần, Phong Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô vô thức lùi lại, ánh mắt không chịu khuất phục trước đó cũng hoảng sợ dời đi, cô chột dạ giải thích:“Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải bạo lực như thế.”Anh vẫn đang tiến lại, cô tiếp tục lùi về sau, mặc dù sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói: “Sếp Tư đến để bàn chuyện hợp tác với anh, anh không muốn hợp tác với anh ấy thì cứ dứt khoát từ chối là được rồi, tại sao lại cầm đồ ném người ta?”Giày da màu đen của anh xuất hiện trong tầm mắt đang cụp xuống của cô, hơi thở mạnh mẽ gần ngay trước mắt.Giọng cô bắt đầu run rẩy: “Anh như vậy, người ở cả công ty đều sợ anh, đối tác cũng sợ anh…”“Chỉ có cô không sợ tôi”Dạ Chấn Đình ép cô vào tường, cô đã không còn đường lui nữa.Anh chống một tay bên bả vai cô, tay còn lại bóp má cô, buộc cô nhìn vào đôi mắt đang đầy lửa giận của anh.“Tôi…”Phong Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ, cũng không biết nên nói gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.“Có phải cô cho rằng dùng cách này thì có thể thu hút sự chú ý của tôi?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy, hỏi: “Nói cách khác, cô cảm thấy tôi thích cô nên cậy được ưu ái mà kiêu?”
Phong Thiên Tuyết không nói nữa, chỉ cúi đầu dọn tài liệu rồi đặt lên bàn làm việc.
Sau đó cô lại cầm giẻ, ngồi xổm xuống lau sạch những vết máu kia.
Lau mỗi giọt đều giống như đang lau vết thương của mình.
“Tư Hạo Hiên bị thương, cô đau lòng sao?” Dạ Chẩn Đình lại chất vấn.
Phong Thiên Tuyết vẫn không nói mà tiếp tục dùng sức lau sạch.
Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, anh cau mày, lạnh lùng ra lệnh: “Cô câm sao? Nói đi!”
Cuối cùng Phong Thiên Tuyết dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh thích bạo lực như vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được hay sao mà cứ phải cầm đồ ném người ta?”
Dạ Chẩn Đình nhìn cô không đáp, nhưng trong mắt anh lại dâng trào vẻ phức tạp.
Một lúc lâu sau anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
Ánh nắng trên người anh tô điểm cho tia sáng, rõ ràng là màu sắc ấm áp nhưng lại đầy sắc nhọn.
Anh từ từ đến gần, Phong Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô vô thức lùi lại, ánh mắt không chịu khuất phục trước đó cũng hoảng sợ dời đi, cô chột dạ giải thích:
“Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải bạo lực như thế.
”
Anh vẫn đang tiến lại, cô tiếp tục lùi về sau, mặc dù sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói: “Sếp Tư đến để bàn chuyện hợp tác với anh, anh không muốn hợp tác với anh ấy thì cứ dứt khoát từ chối là được rồi, tại sao lại cầm đồ ném người ta?”
Giày da màu đen của anh xuất hiện trong tầm mắt đang cụp xuống của cô, hơi thở mạnh mẽ gần ngay trước mắt.
Giọng cô bắt đầu run rẩy: “Anh như vậy, người ở cả công ty đều sợ anh, đối tác cũng sợ anh…”
“Chỉ có cô không sợ tôi”
Dạ Chấn Đình ép cô vào tường, cô đã không còn đường lui nữa.
Anh chống một tay bên bả vai cô, tay còn lại bóp má cô, buộc cô nhìn vào đôi mắt đang đầy lửa giận của anh.
“Tôi…”
Phong Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ, cũng không biết nên nói gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
“Có phải cô cho rằng dùng cách này thì có thể thu hút sự chú ý của tôi?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy, hỏi: “Nói cách khác, cô cảm thấy tôi thích cô nên cậy được ưu ái mà kiêu?”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết không nói nữa, chỉ cúi đầu dọn tài liệu rồi đặt lên bàn làm việc.Sau đó cô lại cầm giẻ, ngồi xổm xuống lau sạch những vết máu kia.Lau mỗi giọt đều giống như đang lau vết thương của mình.“Tư Hạo Hiên bị thương, cô đau lòng sao?” Dạ Chẩn Đình lại chất vấn.Phong Thiên Tuyết vẫn không nói mà tiếp tục dùng sức lau sạch.Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, anh cau mày, lạnh lùng ra lệnh: “Cô câm sao? Nói đi!”Cuối cùng Phong Thiên Tuyết dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh thích bạo lực như vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được hay sao mà cứ phải cầm đồ ném người ta?”Dạ Chẩn Đình nhìn cô không đáp, nhưng trong mắt anh lại dâng trào vẻ phức tạp.Một lúc lâu sau anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.Ánh nắng trên người anh tô điểm cho tia sáng, rõ ràng là màu sắc ấm áp nhưng lại đầy sắc nhọn.Anh từ từ đến gần, Phong Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô vô thức lùi lại, ánh mắt không chịu khuất phục trước đó cũng hoảng sợ dời đi, cô chột dạ giải thích:“Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải bạo lực như thế.”Anh vẫn đang tiến lại, cô tiếp tục lùi về sau, mặc dù sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói: “Sếp Tư đến để bàn chuyện hợp tác với anh, anh không muốn hợp tác với anh ấy thì cứ dứt khoát từ chối là được rồi, tại sao lại cầm đồ ném người ta?”Giày da màu đen của anh xuất hiện trong tầm mắt đang cụp xuống của cô, hơi thở mạnh mẽ gần ngay trước mắt.Giọng cô bắt đầu run rẩy: “Anh như vậy, người ở cả công ty đều sợ anh, đối tác cũng sợ anh…”“Chỉ có cô không sợ tôi”Dạ Chấn Đình ép cô vào tường, cô đã không còn đường lui nữa.Anh chống một tay bên bả vai cô, tay còn lại bóp má cô, buộc cô nhìn vào đôi mắt đang đầy lửa giận của anh.“Tôi…”Phong Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ, cũng không biết nên nói gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.“Có phải cô cho rằng dùng cách này thì có thể thu hút sự chú ý của tôi?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy, hỏi: “Nói cách khác, cô cảm thấy tôi thích cô nên cậy được ưu ái mà kiêu?”