Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 220

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Tôi hiểu nên mới không dám nói gì.Nhưng mợ Tư kia cũng không thể mắng trẻ con như vậy được, cô ta cứ mở miệng là chửi con hoang.Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi run cả người, tôi thấy rất đau lòng.”“Quả là độc ác, hơn nữa còn thâm độc.Cô nhìn mà xem, mẹ của Tam Bảo đã đến rồi mà cũng không dám mắng cô ta!”“Đúng vậy, phụ huynh như vậy thật là đáng sợ, tôi phải cầu nguyện cho Mộ Phong đừng bao giờ xảy ra chuyện gì trong tiết của tôi, nếu không thì tôi sẽ chết chắc!”“Không chỉ mình cô mà cả nhà trẻ đều chết chắc luôn…”“Thật xui xẻo khi gặp phải người nhà thế này!”Giọng nói của hai giáo viên rất thấp, nhưng trong buổi tối yên tĩnh này, Phong Thiên Tuyết vẫn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.Bàn tay cầm đèn pin của cô siết chặt đến phát run, trong mắt lóe lên lửa giận dữ dội…Cô biết mẹ con nhà họ Bạch độc ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại “cực phẩm” như vậy.Trong lúc không có cô, bọn họ lại dùng ngôn từ độc địa như vậy để làm tổn thương con cô!!!“Reng reng reng…”Đột nhiên thím Chu gọi điện thoại đến, Phong Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bắt máy: “Thím Chu!”“Cô chủ, cô vẫn đang ở nhà trẻ sao?”“Đúng vậy, tôi đang tìm sợi dây chuyền, có chuyện gì vậy.”“Nguyệt Nguyệt bị sốt rồi…”“Hả? Tôi sẽ lập tức về ngay.”Phong Thiên Tuyết bắt một chiếc xe và vội vàng về nhà.Nguyệt Nguyệt đang nằm ngủ mê man trên giường, gương mặt bụ bẫm đỏ như bị lửa thiêu.Thím Chu đang lau người cho Nguyệt Nguyệt bằng khăn ướt.Thần Thần dùng một tay chườm túi đá lên trán Nguyệt Nguyệt, tay kia đo nhiệt độ cơ thể của cô bé.Long Long thì đang đút nước cho Nguyệt Nguyệt, cậu bé dùng chiếc thìa nhỏ đút từng chút nước vào miệng Nguyệt Nguyệt, tay kia thì cầm khăn laumiệng cho cô bé.“Tam Bảo, Tam Bảo, mẹ đây…”Phong Thiên Tuyết sờ trán Nguyệt Nguyệt thì thấy trán cô bé rất nóng.“Mẹ ơi..” Nguyệt Nguyệt mơ màng lẩm bẩm, “Mẹ ơi, con có ba phải không ạ? Con không phải là con hoang, không phải.”Khi nghe thấy câu này, nước mắt Phong Thiên Tuyết lập tức tuôn rơi…

“Tôi hiểu nên mới không dám nói gì.

Nhưng mợ Tư kia cũng không thể mắng trẻ con như vậy được, cô ta cứ mở miệng là chửi con hoang.

Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi run cả người, tôi thấy rất đau lòng.

“Quả là độc ác, hơn nữa còn thâm độc.

Cô nhìn mà xem, mẹ của Tam Bảo đã đến rồi mà cũng không dám mắng cô ta!”

“Đúng vậy, phụ huynh như vậy thật là đáng sợ, tôi phải cầu nguyện cho Mộ Phong đừng bao giờ xảy ra chuyện gì trong tiết của tôi, nếu không thì tôi sẽ chết chắc!”

“Không chỉ mình cô mà cả nhà trẻ đều chết chắc luôn…”

“Thật xui xẻo khi gặp phải người nhà thế này!”

Giọng nói của hai giáo viên rất thấp, nhưng trong buổi tối yên tĩnh này, Phong Thiên Tuyết vẫn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.

Bàn tay cầm đèn pin của cô siết chặt đến phát run, trong mắt lóe lên lửa giận dữ dội…

Cô biết mẹ con nhà họ Bạch độc ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại “cực phẩm” như vậy.

Trong lúc không có cô, bọn họ lại dùng ngôn từ độc địa như vậy để làm tổn thương con cô!!!

“Reng reng reng…”

Đột nhiên thím Chu gọi điện thoại đến, Phong Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bắt máy: “Thím Chu!”

“Cô chủ, cô vẫn đang ở nhà trẻ sao?”

“Đúng vậy, tôi đang tìm sợi dây chuyền, có chuyện gì vậy.

“Nguyệt Nguyệt bị sốt rồi…”

“Hả? Tôi sẽ lập tức về ngay.

Phong Thiên Tuyết bắt một chiếc xe và vội vàng về nhà.

Nguyệt Nguyệt đang nằm ngủ mê man trên giường, gương mặt bụ bẫm đỏ như bị lửa thiêu.

Thím Chu đang lau người cho Nguyệt Nguyệt bằng khăn ướt.

Thần Thần dùng một tay chườm túi đá lên trán Nguyệt Nguyệt, tay kia đo nhiệt độ cơ thể của cô bé.

Long Long thì đang đút nước cho Nguyệt Nguyệt, cậu bé dùng chiếc thìa nhỏ đút từng chút nước vào miệng Nguyệt Nguyệt, tay kia thì cầm khăn lau

miệng cho cô bé.

“Tam Bảo, Tam Bảo, mẹ đây…”

Phong Thiên Tuyết sờ trán Nguyệt Nguyệt thì thấy trán cô bé rất nóng.

“Mẹ ơi.

.

” Nguyệt Nguyệt mơ màng lẩm bẩm, “Mẹ ơi, con có ba phải không ạ? Con không phải là con hoang, không phải.

Khi nghe thấy câu này, nước mắt Phong Thiên Tuyết lập tức tuôn rơi…

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Tôi hiểu nên mới không dám nói gì.Nhưng mợ Tư kia cũng không thể mắng trẻ con như vậy được, cô ta cứ mở miệng là chửi con hoang.Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi run cả người, tôi thấy rất đau lòng.”“Quả là độc ác, hơn nữa còn thâm độc.Cô nhìn mà xem, mẹ của Tam Bảo đã đến rồi mà cũng không dám mắng cô ta!”“Đúng vậy, phụ huynh như vậy thật là đáng sợ, tôi phải cầu nguyện cho Mộ Phong đừng bao giờ xảy ra chuyện gì trong tiết của tôi, nếu không thì tôi sẽ chết chắc!”“Không chỉ mình cô mà cả nhà trẻ đều chết chắc luôn…”“Thật xui xẻo khi gặp phải người nhà thế này!”Giọng nói của hai giáo viên rất thấp, nhưng trong buổi tối yên tĩnh này, Phong Thiên Tuyết vẫn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.Bàn tay cầm đèn pin của cô siết chặt đến phát run, trong mắt lóe lên lửa giận dữ dội…Cô biết mẹ con nhà họ Bạch độc ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại “cực phẩm” như vậy.Trong lúc không có cô, bọn họ lại dùng ngôn từ độc địa như vậy để làm tổn thương con cô!!!“Reng reng reng…”Đột nhiên thím Chu gọi điện thoại đến, Phong Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bắt máy: “Thím Chu!”“Cô chủ, cô vẫn đang ở nhà trẻ sao?”“Đúng vậy, tôi đang tìm sợi dây chuyền, có chuyện gì vậy.”“Nguyệt Nguyệt bị sốt rồi…”“Hả? Tôi sẽ lập tức về ngay.”Phong Thiên Tuyết bắt một chiếc xe và vội vàng về nhà.Nguyệt Nguyệt đang nằm ngủ mê man trên giường, gương mặt bụ bẫm đỏ như bị lửa thiêu.Thím Chu đang lau người cho Nguyệt Nguyệt bằng khăn ướt.Thần Thần dùng một tay chườm túi đá lên trán Nguyệt Nguyệt, tay kia đo nhiệt độ cơ thể của cô bé.Long Long thì đang đút nước cho Nguyệt Nguyệt, cậu bé dùng chiếc thìa nhỏ đút từng chút nước vào miệng Nguyệt Nguyệt, tay kia thì cầm khăn laumiệng cho cô bé.“Tam Bảo, Tam Bảo, mẹ đây…”Phong Thiên Tuyết sờ trán Nguyệt Nguyệt thì thấy trán cô bé rất nóng.“Mẹ ơi..” Nguyệt Nguyệt mơ màng lẩm bẩm, “Mẹ ơi, con có ba phải không ạ? Con không phải là con hoang, không phải.”Khi nghe thấy câu này, nước mắt Phong Thiên Tuyết lập tức tuôn rơi…

Chương 220