Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 227

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Anh ta quyết định đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục đùa giỡn với cô.Dù sao cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ cần anh ta không đụng vào cô thì sẽ không gây ra phiền phức gì lớn…Phong Thiên Tuyết nhìn nụ cười của anh ta, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng không thể hình dung được bằng lời.Cô lại nhớ đến Dạ Chẩn Đình, bèn vội vàng hỏi: “Vậy, đêm hôm đó rốt cuộc là ai đã cứu tôi?”“Tại sao em lại hỏi vậy?” Đoạn Thiên Nhai phản ứng rất nhanh, “Có người nói gì với em à?”.“Ông chủ của tôi nói là anh ta đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết không hề cảnh giác.“Ông chủ của em?” Đoạn Thiên Nhai thầm sửng sốt, chẳng lẽ là…“Chính là ông chủ b**n th** đó” Phong Thiên Tuyết nhắc đến Dạ Chấn Đình là lại thấp thỏm không yên, “Đồng nghiệp của tôi nói nhìn thấy anh ta bế tôi rời đi bằng cửa sau, hôm nay tôi còn hỏi anh ta, anh ta nói là anh ta đã cứu tôi… Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thì người tôi nhìn thấy là anh.”Nói đến đây, khuôn mặt của Phong Thiên Tuyết lập tức đỏ lên, cô căng thẳng đến mức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Đoạn Thiên Nhai…Đoạn Thiên Nhai nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, nhớ lại đêm hôm đó, lúc Dạ Chẩn Đình bế cô đi ra từ cửa sau, dáng vẻ ngập tràn sắc xuân của cô đã cho thấy hiển nhiên là cô đã bị người ta bỏ thuốc.Vì thế, đêm đó họ…Nghĩ vậy, trong lòng Đoàn Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, giống như người phụ nữ của mình đã bị người ta chạm vào vậy…“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiên Tuyết gặng hỏi.“Ban đầu quả thực là anh ta cứu em, sau đó anh kịp thời đuổi theo và giành lại em.”Đoạn Thiên Nhai đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ nên rất thành thạo về thủ đoạn đối phó với phụ nữ, vì thế đối với anh ta, nói dối không phải vấn đề gì lớn.“Hóa ra là như vậy.”Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Nhưng ma quỷ Dạ ngang ngược bá đạo như vậy, làm sao anh có thể cướp được tôi khỏi tay anh ta?”“Dù sao thì em cũng là bạn gái của anh mà” Đoạn Thiên Nhai trả lời rất trôi chảy,“Cho dù anh ta có độc đoán và ngang ngược đến đâu thì cũng không thể không nói lý được.Hơn nữa, khi ấy đang có khách hàng của anh ta ở đó, cho nên không thể vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn được.”“Cũng đúng.” Phong Thieen Tuyết tin, cô đã từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của Dạ Chấn Đình, trong ánh mắt anh hoàn toàn không có người nào khác, chỉ có việc làm ăn.Lại nhớ đến những hành động của anh hôm nay, nếu đếm đó thật sự là anh đã cứu cô, vậy người phát sinh quan hệ với cô chính là anh, nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này.Trừ khi…

Anh ta quyết định đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục đùa giỡn với cô.

Dù sao cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ cần anh ta không đụng vào cô thì sẽ không gây ra phiền phức gì lớn…

Phong Thiên Tuyết nhìn nụ cười của anh ta, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng không thể hình dung được bằng lời.

Cô lại nhớ đến Dạ Chẩn Đình, bèn vội vàng hỏi: “Vậy, đêm hôm đó rốt cuộc là ai đã cứu tôi?”

“Tại sao em lại hỏi vậy?” Đoạn Thiên Nhai phản ứng rất nhanh, “Có người nói gì với em à?”.

“Ông chủ của tôi nói là anh ta đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết không hề cảnh giác.

“Ông chủ của em?” Đoạn Thiên Nhai thầm sửng sốt, chẳng lẽ là…

“Chính là ông chủ b**n th** đó” Phong Thiên Tuyết nhắc đến Dạ Chấn Đình là lại thấp thỏm không yên, “Đồng nghiệp của tôi nói nhìn thấy anh ta bế tôi rời đi bằng cửa sau, hôm nay tôi còn hỏi anh ta, anh ta nói là anh ta đã cứu tôi… Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thì người tôi nhìn thấy là anh.

Nói đến đây, khuôn mặt của Phong Thiên Tuyết lập tức đỏ lên, cô căng thẳng đến mức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Đoạn Thiên Nhai…

Đoạn Thiên Nhai nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, nhớ lại đêm hôm đó, lúc Dạ Chẩn Đình bế cô đi ra từ cửa sau, dáng vẻ ngập tràn sắc xuân của cô đã cho thấy hiển nhiên là cô đã bị người ta bỏ thuốc.

Vì thế, đêm đó họ…

Nghĩ vậy, trong lòng Đoàn Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, giống như người phụ nữ của mình đã bị người ta chạm vào vậy…

“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiên Tuyết gặng hỏi.

“Ban đầu quả thực là anh ta cứu em, sau đó anh kịp thời đuổi theo và giành lại em.

Đoạn Thiên Nhai đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ nên rất thành thạo về thủ đoạn đối phó với phụ nữ, vì thế đối với anh ta, nói dối không phải vấn đề gì lớn.

“Hóa ra là như vậy.

Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Nhưng ma quỷ Dạ ngang ngược bá đạo như vậy, làm sao anh có thể cướp được tôi khỏi tay anh ta?”

“Dù sao thì em cũng là bạn gái của anh mà” Đoạn Thiên Nhai trả lời rất trôi chảy,

“Cho dù anh ta có độc đoán và ngang ngược đến đâu thì cũng không thể không nói lý được.

Hơn nữa, khi ấy đang có khách hàng của anh ta ở đó, cho nên không thể vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn được.

“Cũng đúng.

” Phong Thieen Tuyết tin, cô đã từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của Dạ Chấn Đình, trong ánh mắt anh hoàn toàn không có người nào khác, chỉ có việc làm ăn.

Lại nhớ đến những hành động của anh hôm nay, nếu đếm đó thật sự là anh đã cứu cô, vậy người phát sinh quan hệ với cô chính là anh, nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này.

Trừ khi…

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Anh ta quyết định đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục đùa giỡn với cô.Dù sao cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ cần anh ta không đụng vào cô thì sẽ không gây ra phiền phức gì lớn…Phong Thiên Tuyết nhìn nụ cười của anh ta, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng không thể hình dung được bằng lời.Cô lại nhớ đến Dạ Chẩn Đình, bèn vội vàng hỏi: “Vậy, đêm hôm đó rốt cuộc là ai đã cứu tôi?”“Tại sao em lại hỏi vậy?” Đoạn Thiên Nhai phản ứng rất nhanh, “Có người nói gì với em à?”.“Ông chủ của tôi nói là anh ta đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết không hề cảnh giác.“Ông chủ của em?” Đoạn Thiên Nhai thầm sửng sốt, chẳng lẽ là…“Chính là ông chủ b**n th** đó” Phong Thiên Tuyết nhắc đến Dạ Chấn Đình là lại thấp thỏm không yên, “Đồng nghiệp của tôi nói nhìn thấy anh ta bế tôi rời đi bằng cửa sau, hôm nay tôi còn hỏi anh ta, anh ta nói là anh ta đã cứu tôi… Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thì người tôi nhìn thấy là anh.”Nói đến đây, khuôn mặt của Phong Thiên Tuyết lập tức đỏ lên, cô căng thẳng đến mức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Đoạn Thiên Nhai…Đoạn Thiên Nhai nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, nhớ lại đêm hôm đó, lúc Dạ Chẩn Đình bế cô đi ra từ cửa sau, dáng vẻ ngập tràn sắc xuân của cô đã cho thấy hiển nhiên là cô đã bị người ta bỏ thuốc.Vì thế, đêm đó họ…Nghĩ vậy, trong lòng Đoàn Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, giống như người phụ nữ của mình đã bị người ta chạm vào vậy…“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiên Tuyết gặng hỏi.“Ban đầu quả thực là anh ta cứu em, sau đó anh kịp thời đuổi theo và giành lại em.”Đoạn Thiên Nhai đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ nên rất thành thạo về thủ đoạn đối phó với phụ nữ, vì thế đối với anh ta, nói dối không phải vấn đề gì lớn.“Hóa ra là như vậy.”Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Nhưng ma quỷ Dạ ngang ngược bá đạo như vậy, làm sao anh có thể cướp được tôi khỏi tay anh ta?”“Dù sao thì em cũng là bạn gái của anh mà” Đoạn Thiên Nhai trả lời rất trôi chảy,“Cho dù anh ta có độc đoán và ngang ngược đến đâu thì cũng không thể không nói lý được.Hơn nữa, khi ấy đang có khách hàng của anh ta ở đó, cho nên không thể vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn được.”“Cũng đúng.” Phong Thieen Tuyết tin, cô đã từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của Dạ Chấn Đình, trong ánh mắt anh hoàn toàn không có người nào khác, chỉ có việc làm ăn.Lại nhớ đến những hành động của anh hôm nay, nếu đếm đó thật sự là anh đã cứu cô, vậy người phát sinh quan hệ với cô chính là anh, nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này.Trừ khi…

Chương 227