Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 237

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết cởi tất và giày, xắn ống quần bắt đầu dọn bể bơi.Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô dọn thuần thục hơn nhiều.Thậm chí khi cô quay người, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người cũng không bị dọa sợ hết hồn như lần trước.Cô chỉ là sững sờ giây lát rồi lập tức cung kính chào: “Chào chủ tịch!”Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế dựa, bàn tay quay điện thoại siêu mỏng.Phong Thiên Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ dọn dẹp, không dám trêu chọc anh.“Lương bây giờ của cô là bao nhiêu?” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng hỏi cô.Phong Thiên Tuyết đang lau sàn, nghe thấy câu này thì lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn anh với vẻ sợ hãi: “Ban đầu ở bộ phận hành chính và bộ phận an ninh là tám nghìn, sau khi chuyển tới văn phòng chủ tịch là hai mươi nghìn.”“Có muốn kiếm tiền không?” Dạ Chẩn Đình trưng ra điệu bộ ban ơn.“Muốn.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.Dạ Chấn Đình ngoắc ngón tay.Phong Thiên Tuyết dè dặt lại gần.Dạ Chấn Đình đưa cho cô một bản báo cáo chụp X quang: “Đến bệnh viện khuyên sếp Tường uống thuốc xổ để thải con chip ra, tôi cho cô một triệu!”Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, cô suýt nữa quên mất chuyện này, vội vàng hỏi: “Ông ấy vẫn chưa thải ra được con chip?”“Chưa, uống thuốc xổ hai lần đều vô dụng” Dạ Chẩn Đình khẽ nhíumày, “Ông lão ngoan cố không chịu uống nữa.Ngày mai là thứ sáu, chỉ cần hôm nay cô đưa con chip đến trước mặt tôi, một triệu sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô.”“Được được được” Phong Thiên Tuyết kích động vô cùng, “Tôi dọn xong sẽ đi ngay”“Không cần dọn nữa, đi luôn bây giờ” Dạ Chẩn Đình làm tư thế biến mau, “Nhiệm vụ hôm nay của cô là lấy được con chip!”“Rõ, tôi đi làm ngay”Phong Thiên Tuyết đi chân trần vội vàng chạy ra ngoài, chạy mấy bước lại quay về xách giày lên, cười ngây ngô với Dạ Chấn Đình.Kiếm tiền thật là vui!Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, bên môi nở nụ cười khẩy, người phụ nữ này tham tiền thật đấy!Phong Thiên Tuyết báo cáo với Văn Ly một tiếng rồi đi giày, vội vàng về nhà.Vừa vào nhà đã kêu to: “Thím Chu, thuốc lần trước cho Tiểu Tứ Bảo uống còn không thím?”

Phong Thiên Tuyết cởi tất và giày, xắn ống quần bắt đầu dọn bể bơi.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô dọn thuần thục hơn nhiều.

Thậm chí khi cô quay người, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người cũng không bị dọa sợ hết hồn như lần trước.

Cô chỉ là sững sờ giây lát rồi lập tức cung kính chào: “Chào chủ tịch!”

Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế dựa, bàn tay quay điện thoại siêu mỏng.

Phong Thiên Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ dọn dẹp, không dám trêu chọc anh.

“Lương bây giờ của cô là bao nhiêu?” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng hỏi cô.

Phong Thiên Tuyết đang lau sàn, nghe thấy câu này thì lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn anh với vẻ sợ hãi: “Ban đầu ở bộ phận hành chính và bộ phận an ninh là tám nghìn, sau khi chuyển tới văn phòng chủ tịch là hai mươi nghìn.

“Có muốn kiếm tiền không?” Dạ Chẩn Đình trưng ra điệu bộ ban ơn.

“Muốn.

” Phong Thiên Tuyết gật đầu.

Dạ Chấn Đình ngoắc ngón tay.

Phong Thiên Tuyết dè dặt lại gần.

Dạ Chấn Đình đưa cho cô một bản báo cáo chụp X quang: “Đến bệnh viện khuyên sếp Tường uống thuốc xổ để thải con chip ra, tôi cho cô một triệu!”

Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, cô suýt nữa quên mất chuyện này, vội vàng hỏi: “Ông ấy vẫn chưa thải ra được con chip?”

“Chưa, uống thuốc xổ hai lần đều vô dụng” Dạ Chẩn Đình khẽ nhíu

mày, “Ông lão ngoan cố không chịu uống nữa.

Ngày mai là thứ sáu, chỉ cần hôm nay cô đưa con chip đến trước mặt tôi, một triệu sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô.

“Được được được” Phong Thiên Tuyết kích động vô cùng, “Tôi dọn xong sẽ đi ngay”

“Không cần dọn nữa, đi luôn bây giờ” Dạ Chẩn Đình làm tư thế biến mau, “Nhiệm vụ hôm nay của cô là lấy được con chip!”

“Rõ, tôi đi làm ngay”

Phong Thiên Tuyết đi chân trần vội vàng chạy ra ngoài, chạy mấy bước lại quay về xách giày lên, cười ngây ngô với Dạ Chấn Đình.

Kiếm tiền thật là vui!

Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, bên môi nở nụ cười khẩy, người phụ nữ này tham tiền thật đấy!

Phong Thiên Tuyết báo cáo với Văn Ly một tiếng rồi đi giày, vội vàng về nhà.

Vừa vào nhà đã kêu to: “Thím Chu, thuốc lần trước cho Tiểu Tứ Bảo uống còn không thím?”

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết cởi tất và giày, xắn ống quần bắt đầu dọn bể bơi.Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô dọn thuần thục hơn nhiều.Thậm chí khi cô quay người, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người cũng không bị dọa sợ hết hồn như lần trước.Cô chỉ là sững sờ giây lát rồi lập tức cung kính chào: “Chào chủ tịch!”Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế dựa, bàn tay quay điện thoại siêu mỏng.Phong Thiên Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ dọn dẹp, không dám trêu chọc anh.“Lương bây giờ của cô là bao nhiêu?” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng hỏi cô.Phong Thiên Tuyết đang lau sàn, nghe thấy câu này thì lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn anh với vẻ sợ hãi: “Ban đầu ở bộ phận hành chính và bộ phận an ninh là tám nghìn, sau khi chuyển tới văn phòng chủ tịch là hai mươi nghìn.”“Có muốn kiếm tiền không?” Dạ Chẩn Đình trưng ra điệu bộ ban ơn.“Muốn.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.Dạ Chấn Đình ngoắc ngón tay.Phong Thiên Tuyết dè dặt lại gần.Dạ Chấn Đình đưa cho cô một bản báo cáo chụp X quang: “Đến bệnh viện khuyên sếp Tường uống thuốc xổ để thải con chip ra, tôi cho cô một triệu!”Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, cô suýt nữa quên mất chuyện này, vội vàng hỏi: “Ông ấy vẫn chưa thải ra được con chip?”“Chưa, uống thuốc xổ hai lần đều vô dụng” Dạ Chẩn Đình khẽ nhíumày, “Ông lão ngoan cố không chịu uống nữa.Ngày mai là thứ sáu, chỉ cần hôm nay cô đưa con chip đến trước mặt tôi, một triệu sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô.”“Được được được” Phong Thiên Tuyết kích động vô cùng, “Tôi dọn xong sẽ đi ngay”“Không cần dọn nữa, đi luôn bây giờ” Dạ Chẩn Đình làm tư thế biến mau, “Nhiệm vụ hôm nay của cô là lấy được con chip!”“Rõ, tôi đi làm ngay”Phong Thiên Tuyết đi chân trần vội vàng chạy ra ngoài, chạy mấy bước lại quay về xách giày lên, cười ngây ngô với Dạ Chấn Đình.Kiếm tiền thật là vui!Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, bên môi nở nụ cười khẩy, người phụ nữ này tham tiền thật đấy!Phong Thiên Tuyết báo cáo với Văn Ly một tiếng rồi đi giày, vội vàng về nhà.Vừa vào nhà đã kêu to: “Thím Chu, thuốc lần trước cho Tiểu Tứ Bảo uống còn không thím?”

Chương 237