Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 250
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Anh..” Cô nghe thế thì càng căng thẳng hơn: “Anh đừng làm bậy, chúng ta đi bệnh viện đi”“Nhỏ ngốc, chuyện này đi bệnh viện thì giải quyết được chắc.” Đoạn Thiên Nhai nhìn cô với đôi mắt mập mờ lửa cháy: “Anh cần thuốc giải, thuốc giải anh cần chính là em…”Quán bar DTT.Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế da màu bạc, mân mê chiếc nhẫn ánh kim đen trong tay.Tuy nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đôi mày hơi chau lại đã tiết lộ tâm trạng của anh…Dạ Huy đi tra hỏi một lượt rồi nhanh chóng tới báo cáo: “Đúng là cô Phong có làm ca sĩ ở đây, dạo này cậu Đoạn cũng thường đến xuyên, mười lăm phút trước hai người đã rời đi bằng cửa sau”Dạ Chẩn Đình ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lia thẳng đến phía Trương Khiếu Đông.Anh ta cúi đầu, sợ hãi nói: “Dạ Vương, tôi không biết Phong Thiên Tuyết là người của anh, tôi cho rằng, tôi cho rằng..”“Cậu cho rằng? Rất người đều chết do ba từ này đấy!”Giọng nói của Dạ Chẩn Đình đầy sát khí rợn người.“Dạ Vương bớt giận!”Trương Khiếu Đông quỳ phịch xuống đất.Dạ Chẩn Đình không làm gì anh ta, đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại ra lệnh: “Đóng cửa quán bar đi, khỏi gieo họa cho người khác!”“Rõ” Trương Khiếu Đông cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.Đến ngoại ô, Đoàn Thiên Nhai dừng xe cạnh một cái hồ.Anh ta mở mui xe, gió thổi qua mang theo sự mát mẻ dễ chịu.Nhưng tâm trạng của Phong Thiên Tuyết lại chẳng thoải mái chút nào, hốt hoảng nhìn dáng vẻ bị thuốc k*ch th*ch của Đoàn Thiên Nhai: “Em, em đi gọi bác sĩ đến cho anh.”Nói rồi cô muốn mở cửa xe ra chạy trốn nhưng lại bị anh ta nắm tay…“Em yêu, đừng đi.” Đoạn Thiên Nhai nhấn nút.Người Phong Thiên Tuyết từ từ ngả ra sau theo chuyển động của ghế.Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng anh ta đã xoay người đè cô dưới thân…“Đừng chạm vào em!” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ hét lên chói tai.“Sao em lại chống cự anh như vậy? Em vốn là của anh mà..”Đoạn Thiên Nhai nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, cố gắng kìm nén d*c v*ng của mình.Anh ta muốn cư xử thật dịu dàng để không làm cô sợ…“Không…” Phong Thiên Tuyết hốt hoảng lắc đầu.Dù cô đã chung một nhà với trai bao từ lâu, còn có ba đứa con nhưng không hiểu sao cô lại không thích Đoạn Thiên Nhai tới gần mình, còn phản kháng.
“Anh.
.
” Cô nghe thế thì càng căng thẳng hơn: “Anh đừng làm bậy, chúng ta đi bệnh viện đi”
“Nhỏ ngốc, chuyện này đi bệnh viện thì giải quyết được chắc.
” Đoạn Thiên Nhai nhìn cô với đôi mắt mập mờ lửa cháy: “Anh cần thuốc giải, thuốc giải anh cần chính là em…”
Quán bar DTT.
Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế da màu bạc, mân mê chiếc nhẫn ánh kim đen trong tay.
Tuy nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đôi mày hơi chau lại đã tiết lộ tâm trạng của anh…
Dạ Huy đi tra hỏi một lượt rồi nhanh chóng tới báo cáo: “Đúng là cô Phong có làm ca sĩ ở đây, dạo này cậu Đoạn cũng thường đến xuyên, mười lăm phút trước hai người đã rời đi bằng cửa sau”
Dạ Chẩn Đình ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lia thẳng đến phía Trương Khiếu Đông.
Anh ta cúi đầu, sợ hãi nói: “Dạ Vương, tôi không biết Phong Thiên Tuyết là người của anh, tôi cho rằng, tôi cho rằng.
.
”
“Cậu cho rằng? Rất người đều chết do ba từ này đấy!”
Giọng nói của Dạ Chẩn Đình đầy sát khí rợn người.
“Dạ Vương bớt giận!”
Trương Khiếu Đông quỳ phịch xuống đất.
Dạ Chẩn Đình không làm gì anh ta, đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại ra lệnh: “Đóng cửa quán bar đi, khỏi gieo họa cho người khác!”
“Rõ” Trương Khiếu Đông cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Đến ngoại ô, Đoàn Thiên Nhai dừng xe cạnh một cái hồ.
Anh ta mở mui xe, gió thổi qua mang theo sự mát mẻ dễ chịu.
Nhưng tâm trạng của Phong Thiên Tuyết lại chẳng thoải mái chút nào, hốt hoảng nhìn dáng vẻ bị thuốc k*ch th*ch của Đoàn Thiên Nhai: “Em, em đi gọi bác sĩ đến cho anh.
”
Nói rồi cô muốn mở cửa xe ra chạy trốn nhưng lại bị anh ta nắm tay…
“Em yêu, đừng đi.
” Đoạn Thiên Nhai nhấn nút.
Người Phong Thiên Tuyết từ từ ngả ra sau theo chuyển động của ghế.
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng anh ta đã xoay người đè cô dưới thân…
“Đừng chạm vào em!” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ hét lên chói tai.
“Sao em lại chống cự anh như vậy? Em vốn là của anh mà.
.
”
Đoạn Thiên Nhai nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, cố gắng kìm nén d*c v*ng của mình.
Anh ta muốn cư xử thật dịu dàng để không làm cô sợ…
“Không…” Phong Thiên Tuyết hốt hoảng lắc đầu.
Dù cô đã chung một nhà với trai bao từ lâu, còn có ba đứa con nhưng không hiểu sao cô lại không thích Đoạn Thiên Nhai tới gần mình, còn phản kháng.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Anh..” Cô nghe thế thì càng căng thẳng hơn: “Anh đừng làm bậy, chúng ta đi bệnh viện đi”“Nhỏ ngốc, chuyện này đi bệnh viện thì giải quyết được chắc.” Đoạn Thiên Nhai nhìn cô với đôi mắt mập mờ lửa cháy: “Anh cần thuốc giải, thuốc giải anh cần chính là em…”Quán bar DTT.Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế da màu bạc, mân mê chiếc nhẫn ánh kim đen trong tay.Tuy nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đôi mày hơi chau lại đã tiết lộ tâm trạng của anh…Dạ Huy đi tra hỏi một lượt rồi nhanh chóng tới báo cáo: “Đúng là cô Phong có làm ca sĩ ở đây, dạo này cậu Đoạn cũng thường đến xuyên, mười lăm phút trước hai người đã rời đi bằng cửa sau”Dạ Chẩn Đình ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lia thẳng đến phía Trương Khiếu Đông.Anh ta cúi đầu, sợ hãi nói: “Dạ Vương, tôi không biết Phong Thiên Tuyết là người của anh, tôi cho rằng, tôi cho rằng..”“Cậu cho rằng? Rất người đều chết do ba từ này đấy!”Giọng nói của Dạ Chẩn Đình đầy sát khí rợn người.“Dạ Vương bớt giận!”Trương Khiếu Đông quỳ phịch xuống đất.Dạ Chẩn Đình không làm gì anh ta, đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại ra lệnh: “Đóng cửa quán bar đi, khỏi gieo họa cho người khác!”“Rõ” Trương Khiếu Đông cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.Đến ngoại ô, Đoàn Thiên Nhai dừng xe cạnh một cái hồ.Anh ta mở mui xe, gió thổi qua mang theo sự mát mẻ dễ chịu.Nhưng tâm trạng của Phong Thiên Tuyết lại chẳng thoải mái chút nào, hốt hoảng nhìn dáng vẻ bị thuốc k*ch th*ch của Đoàn Thiên Nhai: “Em, em đi gọi bác sĩ đến cho anh.”Nói rồi cô muốn mở cửa xe ra chạy trốn nhưng lại bị anh ta nắm tay…“Em yêu, đừng đi.” Đoạn Thiên Nhai nhấn nút.Người Phong Thiên Tuyết từ từ ngả ra sau theo chuyển động của ghế.Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng anh ta đã xoay người đè cô dưới thân…“Đừng chạm vào em!” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ hét lên chói tai.“Sao em lại chống cự anh như vậy? Em vốn là của anh mà..”Đoạn Thiên Nhai nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, cố gắng kìm nén d*c v*ng của mình.Anh ta muốn cư xử thật dịu dàng để không làm cô sợ…“Không…” Phong Thiên Tuyết hốt hoảng lắc đầu.Dù cô đã chung một nhà với trai bao từ lâu, còn có ba đứa con nhưng không hiểu sao cô lại không thích Đoạn Thiên Nhai tới gần mình, còn phản kháng.