Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 252
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Xưng hô này gần như được thốt ra từ trong tâm thức.Giờ phút này, Phong Thiên Tuyết cực kì chắc chắn người đó chính là anh!Dạ Chẩn Đình cúi người bế cô lên, giọng nói trầm thấp đầy kìm nén: “Sao không nghe lời?”“Là anh thật à” Phong Thiên Tuyết vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ anh: “Tôi còn nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa.”“Em yêu..”Đoạn Thiên Nhai xuống xe, đang định đi tìm Phong Thiên Tuyết lại thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc đồ đen ôm cô chậm rãi lại gần…Như ma thần đang cứu người mình yêu thương.Còn đôi mắt kia thì ngập tràn sát khí!“Anh, anh cả.”Đoạn Thiên Nhai lí nhí, giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình anh ta nghe thấy.Tuy đang bị thuốc k*ch d*c hành hạ, ý thức mơ hồ nhưng Đoàn Thiên Nhai vẫn biết rõ Dạ Chấn Đình chỉ cần đưa tay là có thể lấy mạng mình.Đúng như dự đoán, anh ta dùng một tay bóp cổ Đoạn Thiên Nhai, sức lớn đến mức khiến Đoàn Thiên Nhai cảm thấy nghẹt thở…“C…”Hai mắt Đoạn Thiên Nhai trợn trừng, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ vùng vây cũng không có tác dụng, trông vừa bất lực vừa thừa thãi.“Chết tiệt!” Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên, vô cùng phẫn nộ.“Anh… cả..”Đoạn Thiên Nhai r*n r* mấy tiếng, muốn đánh thức lý trí của anh.Nhưng Dạ Chấn Đình chỉ càng thêm dùng sức, càng ngày càng chặt…“Đừng gây án mạng” Phong Thiên Tuyết hồi hồn, vội vã kéo cánh tay Dạ Chẩn Đình: “Thả anh ta ra đi!”Mắt Đoạn Thiên Nhai đã bắt đầu trợn ngược lộ tròng trắng, hai tay mới vừa rồi còn giãy giụa đã thõng xuống…Sau cùng, ánh mắt Dạ Chẩn Đình dần dần bình tĩnh lại, thả bàn tay phải.Đoạn Thiên Nhai xụi lơ quỳ xuống rồi ngã ra đất.Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết lên xe, nhanh chóng lái đi.Dạ Huy dẫn người tới dọn dẹp tàn cục: “Đưa cậu Đoạn đến bệnh viện.”“Rõ”Trên xe, Dạ Chẩn Đình cởi áo khoác rồi ném nó lên người Phong Thiên Tuyết, đôi mày cau chặt, sự giận dữ trong ánh mắt vẫn chưa lắng xuống.
Xưng hô này gần như được thốt ra từ trong tâm thức.
Giờ phút này, Phong Thiên Tuyết cực kì chắc chắn người đó chính là anh!
Dạ Chẩn Đình cúi người bế cô lên, giọng nói trầm thấp đầy kìm nén: “Sao không nghe lời?”
“Là anh thật à” Phong Thiên Tuyết vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ anh: “Tôi còn nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa.
”
“Em yêu.
.
”
Đoạn Thiên Nhai xuống xe, đang định đi tìm Phong Thiên Tuyết lại thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc đồ đen ôm cô chậm rãi lại gần…
Như ma thần đang cứu người mình yêu thương.
Còn đôi mắt kia thì ngập tràn sát khí!
“Anh, anh cả.
”
Đoạn Thiên Nhai lí nhí, giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình anh ta nghe thấy.
Tuy đang bị thuốc k*ch d*c hành hạ, ý thức mơ hồ nhưng Đoàn Thiên Nhai vẫn biết rõ Dạ Chấn Đình chỉ cần đưa tay là có thể lấy mạng mình.
Đúng như dự đoán, anh ta dùng một tay bóp cổ Đoạn Thiên Nhai, sức lớn đến mức khiến Đoàn Thiên Nhai cảm thấy nghẹt thở…
“C…”
Hai mắt Đoạn Thiên Nhai trợn trừng, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ vùng vây cũng không có tác dụng, trông vừa bất lực vừa thừa thãi.
“Chết tiệt!” Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên, vô cùng phẫn nộ.
“Anh… cả.
.
”
Đoạn Thiên Nhai r*n r* mấy tiếng, muốn đánh thức lý trí của anh.
Nhưng Dạ Chấn Đình chỉ càng thêm dùng sức, càng ngày càng chặt…
“Đừng gây án mạng” Phong Thiên Tuyết hồi hồn, vội vã kéo cánh tay Dạ Chẩn Đình: “Thả anh ta ra đi!”
Mắt Đoạn Thiên Nhai đã bắt đầu trợn ngược lộ tròng trắng, hai tay mới vừa rồi còn giãy giụa đã thõng xuống…
Sau cùng, ánh mắt Dạ Chẩn Đình dần dần bình tĩnh lại, thả bàn tay phải.
Đoạn Thiên Nhai xụi lơ quỳ xuống rồi ngã ra đất.
Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết lên xe, nhanh chóng lái đi.
Dạ Huy dẫn người tới dọn dẹp tàn cục: “Đưa cậu Đoạn đến bệnh viện.
”
“Rõ”
Trên xe, Dạ Chẩn Đình cởi áo khoác rồi ném nó lên người Phong Thiên Tuyết, đôi mày cau chặt, sự giận dữ trong ánh mắt vẫn chưa lắng xuống.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Xưng hô này gần như được thốt ra từ trong tâm thức.Giờ phút này, Phong Thiên Tuyết cực kì chắc chắn người đó chính là anh!Dạ Chẩn Đình cúi người bế cô lên, giọng nói trầm thấp đầy kìm nén: “Sao không nghe lời?”“Là anh thật à” Phong Thiên Tuyết vừa khóc vừa ôm chặt lấy cổ anh: “Tôi còn nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa.”“Em yêu..”Đoạn Thiên Nhai xuống xe, đang định đi tìm Phong Thiên Tuyết lại thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc đồ đen ôm cô chậm rãi lại gần…Như ma thần đang cứu người mình yêu thương.Còn đôi mắt kia thì ngập tràn sát khí!“Anh, anh cả.”Đoạn Thiên Nhai lí nhí, giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình anh ta nghe thấy.Tuy đang bị thuốc k*ch d*c hành hạ, ý thức mơ hồ nhưng Đoàn Thiên Nhai vẫn biết rõ Dạ Chấn Đình chỉ cần đưa tay là có thể lấy mạng mình.Đúng như dự đoán, anh ta dùng một tay bóp cổ Đoạn Thiên Nhai, sức lớn đến mức khiến Đoàn Thiên Nhai cảm thấy nghẹt thở…“C…”Hai mắt Đoạn Thiên Nhai trợn trừng, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ vùng vây cũng không có tác dụng, trông vừa bất lực vừa thừa thãi.“Chết tiệt!” Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên, vô cùng phẫn nộ.“Anh… cả..”Đoạn Thiên Nhai r*n r* mấy tiếng, muốn đánh thức lý trí của anh.Nhưng Dạ Chấn Đình chỉ càng thêm dùng sức, càng ngày càng chặt…“Đừng gây án mạng” Phong Thiên Tuyết hồi hồn, vội vã kéo cánh tay Dạ Chẩn Đình: “Thả anh ta ra đi!”Mắt Đoạn Thiên Nhai đã bắt đầu trợn ngược lộ tròng trắng, hai tay mới vừa rồi còn giãy giụa đã thõng xuống…Sau cùng, ánh mắt Dạ Chẩn Đình dần dần bình tĩnh lại, thả bàn tay phải.Đoạn Thiên Nhai xụi lơ quỳ xuống rồi ngã ra đất.Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết lên xe, nhanh chóng lái đi.Dạ Huy dẫn người tới dọn dẹp tàn cục: “Đưa cậu Đoạn đến bệnh viện.”“Rõ”Trên xe, Dạ Chẩn Đình cởi áo khoác rồi ném nó lên người Phong Thiên Tuyết, đôi mày cau chặt, sự giận dữ trong ánh mắt vẫn chưa lắng xuống.