Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 254

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết hoảng hốt, vô thức tiến lại gần anh thêm những cẳng chân vướng vào sô pha, mất thăng bằng ngã lên người anh…Lồng ngực Dạ Chẩn Đình nóng như lửa, làm phỏng cơ thể nhỏ nhắn của cô.Cô lật đật chống tay đứng dậy rồi lại vấp, ngã lên người anh lần nữa, hai tay đặt bám vào vai anh, trán đập trúng cằm anh nên rất đau.Tâm trí Phong Thiên Tuyết rối như mớ bòng bong.Da Chấn Đình thình lình ôm eo cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quậy nữa!”“Ho…”Phong Thiên Tuyết yếu đuối ngẩng đầu nhìn anh.Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt anh nhưng luôn có cảm giác thân quen như hai người đã biết nhau từ trước.Không những thế hương thơm trên người Dạ Chấn Đình rất gần gũi, làm cố cảm thấy yên lòng đến lạ.Cơ thể cô ngoan ngoãn dựa gần…“Não cô được làm từ gì vậy?”Dạ Chẩn Đình gõ đầu Phong Thiên Tuyết như gõ một quả dưa hấu chưa chín muồi.Phong Thiên Tuyết giật mình, cuống quýt giải thích: “Người đó trông rất giống anh, chẳng những thế anh ta còn đi xe của anh, đeo mặt nạ giống anh nên tôi…”Nghĩ tới đây, cô lập tức chất vấn: “Tại sao anh ta lại đi xe của anh? Biển số xe cũng giống hệt nhau, chuyện này là sao? Dù mặt nạ có thể làm giả, nhưng biển số xe thì không thể…”“Thế nên cô nhận làm người?” Dạ Chẩn Đình cau mày quát: “Cô còn suýt bị người ta h**p kia kìa!”“Không phải, không có.” Phong Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Anh ta vẫn chưa kịp làm gì tôi…”“Nếu không phải tôi đến kịp..”.Dạ Chẩn Đình nghĩ tới đây lại nổi giận.Anh bóp chặt má cô, hôn cô một cách mãnh liệt…“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết vùng vẫy được vài lần rồi ngoan ngoãn đón nhận.Nụ hôn của anh mãnh liệt như mưa bão đi cùng sự trừng phạt mang tính trả thù.Anh muốn xóa sạch mọi hơi thở của người khác khỏi cô…Anh còn muốn để lại dấu ấn của riêng mình lên người cô.Phong Thiên Tuyết sắp ngạt thở vì nụ hôn của anh, người cô mềm nhũn trong vòng tay anh, mặc anh cướp đoạt.Một lát sau, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, cơ thể anh cũng xuất hiện phản ứng.

Phong Thiên Tuyết hoảng hốt, vô thức tiến lại gần anh thêm những cẳng chân vướng vào sô pha, mất thăng bằng ngã lên người anh…

Lồng ngực Dạ Chẩn Đình nóng như lửa, làm phỏng cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Cô lật đật chống tay đứng dậy rồi lại vấp, ngã lên người anh lần nữa, hai tay đặt bám vào vai anh, trán đập trúng cằm anh nên rất đau.

Tâm trí Phong Thiên Tuyết rối như mớ bòng bong.

Da Chấn Đình thình lình ôm eo cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quậy nữa!”

“Ho…”

Phong Thiên Tuyết yếu đuối ngẩng đầu nhìn anh.

Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt anh nhưng luôn có cảm giác thân quen như hai người đã biết nhau từ trước.

Không những thế hương thơm trên người Dạ Chấn Đình rất gần gũi, làm cố cảm thấy yên lòng đến lạ.

Cơ thể cô ngoan ngoãn dựa gần…

“Não cô được làm từ gì vậy?”

Dạ Chẩn Đình gõ đầu Phong Thiên Tuyết như gõ một quả dưa hấu chưa chín muồi.

Phong Thiên Tuyết giật mình, cuống quýt giải thích: “Người đó trông rất giống anh, chẳng những thế anh ta còn đi xe của anh, đeo mặt nạ giống anh nên tôi…”

Nghĩ tới đây, cô lập tức chất vấn: “Tại sao anh ta lại đi xe của anh? Biển số xe cũng giống hệt nhau, chuyện này là sao? Dù mặt nạ có thể làm giả, nhưng biển số xe thì không thể…”

“Thế nên cô nhận làm người?” Dạ Chẩn Đình cau mày quát: “Cô còn suýt bị người ta h**p kia kìa!”

“Không phải, không có.

” Phong Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Anh ta vẫn chưa kịp làm gì tôi…”

“Nếu không phải tôi đến kịp.

.

”.

Dạ Chẩn Đình nghĩ tới đây lại nổi giận.

Anh bóp chặt má cô, hôn cô một cách mãnh liệt…

“Ưm ưm.

.

” Phong Thiên Tuyết vùng vẫy được vài lần rồi ngoan ngoãn đón nhận.

Nụ hôn của anh mãnh liệt như mưa bão đi cùng sự trừng phạt mang tính trả thù.

Anh muốn xóa sạch mọi hơi thở của người khác khỏi cô…

Anh còn muốn để lại dấu ấn của riêng mình lên người cô.

Phong Thiên Tuyết sắp ngạt thở vì nụ hôn của anh, người cô mềm nhũn trong vòng tay anh, mặc anh cướp đoạt.

Một lát sau, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, cơ thể anh cũng xuất hiện phản ứng.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết hoảng hốt, vô thức tiến lại gần anh thêm những cẳng chân vướng vào sô pha, mất thăng bằng ngã lên người anh…Lồng ngực Dạ Chẩn Đình nóng như lửa, làm phỏng cơ thể nhỏ nhắn của cô.Cô lật đật chống tay đứng dậy rồi lại vấp, ngã lên người anh lần nữa, hai tay đặt bám vào vai anh, trán đập trúng cằm anh nên rất đau.Tâm trí Phong Thiên Tuyết rối như mớ bòng bong.Da Chấn Đình thình lình ôm eo cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quậy nữa!”“Ho…”Phong Thiên Tuyết yếu đuối ngẩng đầu nhìn anh.Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt anh nhưng luôn có cảm giác thân quen như hai người đã biết nhau từ trước.Không những thế hương thơm trên người Dạ Chấn Đình rất gần gũi, làm cố cảm thấy yên lòng đến lạ.Cơ thể cô ngoan ngoãn dựa gần…“Não cô được làm từ gì vậy?”Dạ Chẩn Đình gõ đầu Phong Thiên Tuyết như gõ một quả dưa hấu chưa chín muồi.Phong Thiên Tuyết giật mình, cuống quýt giải thích: “Người đó trông rất giống anh, chẳng những thế anh ta còn đi xe của anh, đeo mặt nạ giống anh nên tôi…”Nghĩ tới đây, cô lập tức chất vấn: “Tại sao anh ta lại đi xe của anh? Biển số xe cũng giống hệt nhau, chuyện này là sao? Dù mặt nạ có thể làm giả, nhưng biển số xe thì không thể…”“Thế nên cô nhận làm người?” Dạ Chẩn Đình cau mày quát: “Cô còn suýt bị người ta h**p kia kìa!”“Không phải, không có.” Phong Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Anh ta vẫn chưa kịp làm gì tôi…”“Nếu không phải tôi đến kịp..”.Dạ Chẩn Đình nghĩ tới đây lại nổi giận.Anh bóp chặt má cô, hôn cô một cách mãnh liệt…“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết vùng vẫy được vài lần rồi ngoan ngoãn đón nhận.Nụ hôn của anh mãnh liệt như mưa bão đi cùng sự trừng phạt mang tính trả thù.Anh muốn xóa sạch mọi hơi thở của người khác khỏi cô…Anh còn muốn để lại dấu ấn của riêng mình lên người cô.Phong Thiên Tuyết sắp ngạt thở vì nụ hôn của anh, người cô mềm nhũn trong vòng tay anh, mặc anh cướp đoạt.Một lát sau, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, cơ thể anh cũng xuất hiện phản ứng.

Chương 254