Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 256
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết nghe lời tựa sát vào lòng anh, không dám nhúc nhích nữa.Có lẽ vì quá mệt nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.Cô nép mình trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con…Dạ Chấn Đình không ngủ được.Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khẽ chau mày.Cơ thể cô rất đẹp, mỗi bộ phận trên cơ thể đều hoàn hảo, làn da mịn màng như sữa bò.Giờ cô lại tựa sát vào anh.Bảo anh làm sao không xao động chứ?Nhưng anh không thể chạm vào cô…Anh cẩn thận rút cánh tay ra, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi chống đẩy một trăm cái mới bình tĩnh lại.Sau đó anh mặc áo choàng tắm, quyết định ngủ trên ghế sofa.Cách cô xa một chút sẽ không khó chịu nữa…Không biết có phải vì ở cạnh anh nên cô cảm thấy rất an toàn hay không, mà sau khi trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, Phong Thiên Tuyết vẫn có thể ngủ, còn ngủ say.Cô ngủ thẳng đến khi trời sáng.Mở mắt, ánh ban mai chiếu vào cửa sổ sát sàn.Phong Thiên Tuyết sờ chiếc gối bên cạnh theo bản năng…Người đâu rồi?Không thấy.Cô lập tức ngồi dậy, lớn tiếng gọi: “Call boy, call boy!”Không một ai trả lời.Phong Thiên Tuyết quấn khăn tắm nhìn quanh phòng vẫn không thấy bóng dáng của anh.Có một mẩu giấy nhắn dán trên gương.Cô lại gần xem thử, là lời nhắn của anh…Tôi đi trước, quần áo để trong tủ.Cô có thể kêu họ đưa đồ ăn vào phòng.Ăn sáng xong, quản lý sẽ bố trí xe đưa cô đi làm!Chữ ký được vẽ một con vịt!Phong Thiên Tuyết bật cười.Nhìn nét chữ nguệch ngoạc và hình chú vịt này, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp…Ngoại trừ công việc ra anh gần như rất hoàn hảo.Nhưng…Phong Thiên Tuyết lắc đầu để mình ngừng suy nghĩ về việc này.Điều rắc rối nhất bây giờ là Dạ Chẩn Đình.Anh ép cô ký bản hợp một trăm triệu để trả nợ.Trời ạ, vậy có khác nào kêu cô bạn thân cho anh ta?Cô xoa trán, cảm thấy quá đau não.Tên ma quỷ Dạ này, cái tốt không học, lại đi học tống tiền người khác.Trước đây cô đã từng tống tiền call boy bằng cách này, để anh chia cho cô một nửa số tiền kiếm được trong ba tháng…Nghĩ tới đây, Phong Thiên Tuyết chấn động.Không đúng, nếu Đoàn Thiên Nhai không phải call boy thì chứng tỏ Dạ Chấn Đình mới là người kia.Nhưng hôm ấy cô rõ ràng đã thấy anh lên xe, sau đó call boy lái xe khác đến đón cô…Cô cố nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cảm thấy call boy đón cô hôm đó giống Đoàn Thiên Nhai hơn.
Phong Thiên Tuyết nghe lời tựa sát vào lòng anh, không dám nhúc nhích nữa.
Có lẽ vì quá mệt nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Cô nép mình trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con…
Dạ Chấn Đình không ngủ được.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khẽ chau mày.
Cơ thể cô rất đẹp, mỗi bộ phận trên cơ thể đều hoàn hảo, làn da mịn màng như sữa bò.
Giờ cô lại tựa sát vào anh.
Bảo anh làm sao không xao động chứ?
Nhưng anh không thể chạm vào cô…
Anh cẩn thận rút cánh tay ra, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi chống đẩy một trăm cái mới bình tĩnh lại.
Sau đó anh mặc áo choàng tắm, quyết định ngủ trên ghế sofa.
Cách cô xa một chút sẽ không khó chịu nữa…
Không biết có phải vì ở cạnh anh nên cô cảm thấy rất an toàn hay không, mà sau khi trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, Phong Thiên Tuyết vẫn có thể ngủ, còn ngủ say.
Cô ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Mở mắt, ánh ban mai chiếu vào cửa sổ sát sàn.
Phong Thiên Tuyết sờ chiếc gối bên cạnh theo bản năng…
Người đâu rồi?
Không thấy.
Cô lập tức ngồi dậy, lớn tiếng gọi: “Call boy, call boy!”
Không một ai trả lời.
Phong Thiên Tuyết quấn khăn tắm nhìn quanh phòng vẫn không thấy bóng dáng của anh.
Có một mẩu giấy nhắn dán trên gương.
Cô lại gần xem thử, là lời nhắn của anh…
Tôi đi trước, quần áo để trong tủ.
Cô có thể kêu họ đưa đồ ăn vào phòng.
Ăn sáng xong, quản lý sẽ bố trí xe đưa cô đi làm!
Chữ ký được vẽ một con vịt!
Phong Thiên Tuyết bật cười.
Nhìn nét chữ nguệch ngoạc và hình chú vịt này, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp…
Ngoại trừ công việc ra anh gần như rất hoàn hảo.
Nhưng…
Phong Thiên Tuyết lắc đầu để mình ngừng suy nghĩ về việc này.
Điều rắc rối nhất bây giờ là Dạ Chẩn Đình.
Anh ép cô ký bản hợp một trăm triệu để trả nợ.
Trời ạ, vậy có khác nào kêu cô bạn thân cho anh ta?
Cô xoa trán, cảm thấy quá đau não.
Tên ma quỷ Dạ này, cái tốt không học, lại đi học tống tiền người khác.
Trước đây cô đã từng tống tiền call boy bằng cách này, để anh chia cho cô một nửa số tiền kiếm được trong ba tháng…
Nghĩ tới đây, Phong Thiên Tuyết chấn động.
Không đúng, nếu Đoàn Thiên Nhai không phải call boy thì chứng tỏ Dạ Chấn Đình mới là người kia.
Nhưng hôm ấy cô rõ ràng đã thấy anh lên xe, sau đó call boy lái xe khác đến đón cô…
Cô cố nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cảm thấy call boy đón cô hôm đó giống Đoàn Thiên Nhai hơn.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết nghe lời tựa sát vào lòng anh, không dám nhúc nhích nữa.Có lẽ vì quá mệt nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.Cô nép mình trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con…Dạ Chấn Đình không ngủ được.Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khẽ chau mày.Cơ thể cô rất đẹp, mỗi bộ phận trên cơ thể đều hoàn hảo, làn da mịn màng như sữa bò.Giờ cô lại tựa sát vào anh.Bảo anh làm sao không xao động chứ?Nhưng anh không thể chạm vào cô…Anh cẩn thận rút cánh tay ra, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi chống đẩy một trăm cái mới bình tĩnh lại.Sau đó anh mặc áo choàng tắm, quyết định ngủ trên ghế sofa.Cách cô xa một chút sẽ không khó chịu nữa…Không biết có phải vì ở cạnh anh nên cô cảm thấy rất an toàn hay không, mà sau khi trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, Phong Thiên Tuyết vẫn có thể ngủ, còn ngủ say.Cô ngủ thẳng đến khi trời sáng.Mở mắt, ánh ban mai chiếu vào cửa sổ sát sàn.Phong Thiên Tuyết sờ chiếc gối bên cạnh theo bản năng…Người đâu rồi?Không thấy.Cô lập tức ngồi dậy, lớn tiếng gọi: “Call boy, call boy!”Không một ai trả lời.Phong Thiên Tuyết quấn khăn tắm nhìn quanh phòng vẫn không thấy bóng dáng của anh.Có một mẩu giấy nhắn dán trên gương.Cô lại gần xem thử, là lời nhắn của anh…Tôi đi trước, quần áo để trong tủ.Cô có thể kêu họ đưa đồ ăn vào phòng.Ăn sáng xong, quản lý sẽ bố trí xe đưa cô đi làm!Chữ ký được vẽ một con vịt!Phong Thiên Tuyết bật cười.Nhìn nét chữ nguệch ngoạc và hình chú vịt này, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp…Ngoại trừ công việc ra anh gần như rất hoàn hảo.Nhưng…Phong Thiên Tuyết lắc đầu để mình ngừng suy nghĩ về việc này.Điều rắc rối nhất bây giờ là Dạ Chẩn Đình.Anh ép cô ký bản hợp một trăm triệu để trả nợ.Trời ạ, vậy có khác nào kêu cô bạn thân cho anh ta?Cô xoa trán, cảm thấy quá đau não.Tên ma quỷ Dạ này, cái tốt không học, lại đi học tống tiền người khác.Trước đây cô đã từng tống tiền call boy bằng cách này, để anh chia cho cô một nửa số tiền kiếm được trong ba tháng…Nghĩ tới đây, Phong Thiên Tuyết chấn động.Không đúng, nếu Đoàn Thiên Nhai không phải call boy thì chứng tỏ Dạ Chấn Đình mới là người kia.Nhưng hôm ấy cô rõ ràng đã thấy anh lên xe, sau đó call boy lái xe khác đến đón cô…Cô cố nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cảm thấy call boy đón cô hôm đó giống Đoàn Thiên Nhai hơn.