Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 258

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con đã nói rồi, rõ ràng hôm đó con đã để vòng tay trong hộp đồ dùng học tập, thế mà khi đến trường lại biến mất tăm”Nguyệt Nguyệt chống nạnh, tức giận chỉ vào Tiểu Tứ Bảo: “Thì ra là do nó trộm”“Tiểu Tứ Bảo hư rồi.Lần trước mày nuốt chip, lần này lại trộm vòng.” Thần Thần chỉ vào Tiểu Tứ Bảo, nghiêm khắc chỉ trích: “Tiểu Tứ Bảo, hành vi của mày là ăn trộm!”“Nó giống như tất cả các cô gái, thích những thứ lấp lánh phát sáng…”Long Long định mở lồng sắt để lấy chiếc vòng ra.Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh, kích động kêu lên: “Của tôi! của tôi!”“Nó lại còn nói là của nó chứ? Nguyệt Nguyệt rất tức giận, nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình hét lên: “Tiểu Tử Bảo, em có biết em đã gây ra bao nhiêu phiền phức không? Em làm cho chị và các anh trai bị mắng, còn khiến mẹ phải bồi thường rất nhiều tiền.”“của tôi! Của tôi!”Tiểu Tứ Bảo hoàn toàn không nghe lọt, chỉ dang rộng đôi cánh bảo vệ chiếc vòng bọc đầy phân chim, không cho người nào chạm vào, ai lại gần nó mổ người đó.“Tiểu Tứ Bảo, mày không thể như thế, mau lấy vòng tay ra!”“Tiểu Tứ Bảo, không phải đồ của mình thì không được lấy, biết không?”“Tiểu Tứ Bảo, nếu mày còn như vậy, tao sẽ giận đấy.”Ba Bảo Bảo cứ mỗi đứa một câu trách mắng Tiểu Tứ Bảo, dạy dỗ nó.Thím Chu ở một bên dở khóc dở cười.Phong Thiên Tuyết vội vàng trở về phòng gọi điện cho Bạch Lộ, cô muốn liên lạc với mẹ con nhà họ Bạch và đổi sợi dây chuyền ruby vềLiên tục không gọi được cho Bạch Lộ.Phong Thiên Tuyết lại gọi cho Bạch Thu Vũ nhưng chỉ nhận được thông báo tắt máy.Phong Thiên Tuyết gọi cho Phong Thế Nguyên, ấy thế mà Phong Thế Nguyên bắt máy luôn: “Thiên Tuyết…”“Chú hai, thím và Bạch Lộ đâu? Cháu có chuyện cần tìm bọn họ…”“Sáng sớm hôm nay bọn họ đưa Mộ Phong đi Pháp rồi”“Cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt: “Giờ còn chưa tới bảy giờ, chắc bọn họ vẫn chưa xuất phát đâu? Chú giúp cháu nói với họ cháu sẽ tới ngay.”“Họ đã lên đường rồi” Phong Thế Nguyên ngắt lời.Phong Thiên Tuyết nói: “Chuyến bay buổi sáng vào lúc bảy rưỡi, mười phút trước chú gọi điện thấy bảo đã lên máy bay rồi và sẽ cất cánh ngay.”Thiên Tuyết vôi vàng nói: “Sợi dây chuyền ruby vẫn còn ở nhà chú chứ? Cháu sẽ lập tứ mang vòng tay qua…”

“Con đã nói rồi, rõ ràng hôm đó con đã để vòng tay trong hộp đồ dùng học tập, thế mà khi đến trường lại biến mất tăm”

Nguyệt Nguyệt chống nạnh, tức giận chỉ vào Tiểu Tứ Bảo: “Thì ra là do nó trộm”

“Tiểu Tứ Bảo hư rồi.

Lần trước mày nuốt chip, lần này lại trộm vòng.

” Thần Thần chỉ vào Tiểu Tứ Bảo, nghiêm khắc chỉ trích: “Tiểu Tứ Bảo, hành vi của mày là ăn trộm!”

“Nó giống như tất cả các cô gái, thích những thứ lấp lánh phát sáng…”

Long Long định mở lồng sắt để lấy chiếc vòng ra.

Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh, kích động kêu lên: “Của tôi! của tôi!”

“Nó lại còn nói là của nó chứ? Nguyệt Nguyệt rất tức giận, nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình hét lên: “Tiểu Tử Bảo, em có biết em đã gây ra bao nhiêu phiền phức không? Em làm cho chị và các anh trai bị mắng, còn khiến mẹ phải bồi thường rất nhiều tiền.

“của tôi! Của tôi!”

Tiểu Tứ Bảo hoàn toàn không nghe lọt, chỉ dang rộng đôi cánh bảo vệ chiếc vòng bọc đầy phân chim, không cho người nào chạm vào, ai lại gần nó mổ người đó.

“Tiểu Tứ Bảo, mày không thể như thế, mau lấy vòng tay ra!”

“Tiểu Tứ Bảo, không phải đồ của mình thì không được lấy, biết không?”

“Tiểu Tứ Bảo, nếu mày còn như vậy, tao sẽ giận đấy.

Ba Bảo Bảo cứ mỗi đứa một câu trách mắng Tiểu Tứ Bảo, dạy dỗ nó.

Thím Chu ở một bên dở khóc dở cười.

Phong Thiên Tuyết vội vàng trở về phòng gọi điện cho Bạch Lộ, cô muốn liên lạc với mẹ con nhà họ Bạch và đổi sợi dây chuyền ruby về

Liên tục không gọi được cho Bạch Lộ.

Phong Thiên Tuyết lại gọi cho Bạch Thu Vũ nhưng chỉ nhận được thông báo tắt máy.

Phong Thiên Tuyết gọi cho Phong Thế Nguyên, ấy thế mà Phong Thế Nguyên bắt máy luôn: “Thiên Tuyết…”

“Chú hai, thím và Bạch Lộ đâu? Cháu có chuyện cần tìm bọn họ…”

“Sáng sớm hôm nay bọn họ đưa Mộ Phong đi Pháp rồi”

“Cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt: “Giờ còn chưa tới bảy giờ, chắc bọn họ vẫn chưa xuất phát đâu? Chú giúp cháu nói với họ cháu sẽ tới ngay.

“Họ đã lên đường rồi” Phong Thế Nguyên ngắt lời.

Phong Thiên Tuyết nói: “Chuyến bay buổi sáng vào lúc bảy rưỡi, mười phút trước chú gọi điện thấy bảo đã lên máy bay rồi và sẽ cất cánh ngay.

Thiên Tuyết vôi vàng nói: “Sợi dây chuyền ruby vẫn còn ở nhà chú chứ? Cháu sẽ lập tứ mang vòng tay qua…”

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con đã nói rồi, rõ ràng hôm đó con đã để vòng tay trong hộp đồ dùng học tập, thế mà khi đến trường lại biến mất tăm”Nguyệt Nguyệt chống nạnh, tức giận chỉ vào Tiểu Tứ Bảo: “Thì ra là do nó trộm”“Tiểu Tứ Bảo hư rồi.Lần trước mày nuốt chip, lần này lại trộm vòng.” Thần Thần chỉ vào Tiểu Tứ Bảo, nghiêm khắc chỉ trích: “Tiểu Tứ Bảo, hành vi của mày là ăn trộm!”“Nó giống như tất cả các cô gái, thích những thứ lấp lánh phát sáng…”Long Long định mở lồng sắt để lấy chiếc vòng ra.Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh, kích động kêu lên: “Của tôi! của tôi!”“Nó lại còn nói là của nó chứ? Nguyệt Nguyệt rất tức giận, nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình hét lên: “Tiểu Tử Bảo, em có biết em đã gây ra bao nhiêu phiền phức không? Em làm cho chị và các anh trai bị mắng, còn khiến mẹ phải bồi thường rất nhiều tiền.”“của tôi! Của tôi!”Tiểu Tứ Bảo hoàn toàn không nghe lọt, chỉ dang rộng đôi cánh bảo vệ chiếc vòng bọc đầy phân chim, không cho người nào chạm vào, ai lại gần nó mổ người đó.“Tiểu Tứ Bảo, mày không thể như thế, mau lấy vòng tay ra!”“Tiểu Tứ Bảo, không phải đồ của mình thì không được lấy, biết không?”“Tiểu Tứ Bảo, nếu mày còn như vậy, tao sẽ giận đấy.”Ba Bảo Bảo cứ mỗi đứa một câu trách mắng Tiểu Tứ Bảo, dạy dỗ nó.Thím Chu ở một bên dở khóc dở cười.Phong Thiên Tuyết vội vàng trở về phòng gọi điện cho Bạch Lộ, cô muốn liên lạc với mẹ con nhà họ Bạch và đổi sợi dây chuyền ruby vềLiên tục không gọi được cho Bạch Lộ.Phong Thiên Tuyết lại gọi cho Bạch Thu Vũ nhưng chỉ nhận được thông báo tắt máy.Phong Thiên Tuyết gọi cho Phong Thế Nguyên, ấy thế mà Phong Thế Nguyên bắt máy luôn: “Thiên Tuyết…”“Chú hai, thím và Bạch Lộ đâu? Cháu có chuyện cần tìm bọn họ…”“Sáng sớm hôm nay bọn họ đưa Mộ Phong đi Pháp rồi”“Cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt: “Giờ còn chưa tới bảy giờ, chắc bọn họ vẫn chưa xuất phát đâu? Chú giúp cháu nói với họ cháu sẽ tới ngay.”“Họ đã lên đường rồi” Phong Thế Nguyên ngắt lời.Phong Thiên Tuyết nói: “Chuyến bay buổi sáng vào lúc bảy rưỡi, mười phút trước chú gọi điện thấy bảo đã lên máy bay rồi và sẽ cất cánh ngay.”Thiên Tuyết vôi vàng nói: “Sợi dây chuyền ruby vẫn còn ở nhà chú chứ? Cháu sẽ lập tứ mang vòng tay qua…”

Chương 258