Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 269

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Khóe môi của Phong Thiên Tuyết hơi giật giật, cô nợ một nụ cười rất miễn cưỡng, nếu bây giờ ông ta biết rằng cô chính là người bỏ con chip vào cốc cà phê thì ông ta sẽ tính sổ với cô thế nào nhỉ.“Ting!” Cửa thang máy mở ra.Dạ Quân và nhóm người của Văn Ly đã đứng sẵn trước cửa để chuẩn bị tiếp ứng, có vài phóng viên có vẻ nhanh trí lách vào tận bên trong để chụp ảnh, nhưng đã bị Đại Vệ và đội bảo vệ cản lại.Phong Thiên Tuyết đỡ ông Tưởng ra khỏi thang máy, bỗng nghe thấy Dạ Quân nhỏ giọng nói với các vệ sĩ hàng đầu: “Dạ Vương có chuyện rồi, đội hai lên tầng mười tám hỗ trợ đi, những người khác thì ở lại đây, bảo vệ hiện trường”“Vâng!”Các vệ sĩ lập tức đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng sáu mươi tám.Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy lo lắng, cô hơi do dự, không biết mình có nên qua đó xem thử không.“Đừng lo, cậu ta không sao đâu” Ông Tưởng bỗng nói một câu: “Với sức chiến đấu của cậu ta thì có là ông trời cũng không đánh lại đâu.”Phong Thiên Tuyết mím môi lại, nở một nụ cười, nhìn có vẻ ngu ngơ, ngốc nghếch, nhưng trong lòng cô lại đang dậy sóng.Cô biết, nếu cô lên tầng sáu mươi tám thì chẳng những không giúp được gì mà còn tạo ra thêm rắc rối, đành phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này.Nhưng nghĩ đến việc Dạ Chẩn Đình có thể sẽ gặp nguy hiểm, chẳng hiểu sao cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.“Ông Tưởng, buổi họp báo sẽ bắt đầu sau một phút nữa” Văn Lỵ cung kính nhắc nhở: “Mời ông đi bên này”Ông Tưởng chỉnh lại cà vạt của bộ vest rồi nhanh chóng bước về phía trước, dẫn nhóm người vào phòng họp.Cánh cửa đỏ sậm được mở ra, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.Phong Thiên Tuyết đi theo sau, thấy hơn một nghìn đơn vị truyền thông đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả các tổ chức lớn hợp tác với tập đoàn, hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây để chứng kiến buổi ra mắt công nghệ mới của tập đoàn Thịnh Thiên.Vô số ánh đèn flash chiếu về phía ông Tưởng, Phong Thiên Tuyết đi ngay cạnh ông ta cũng bị chiếu sáng theo.Màn hình lập thể ba trăm sáu mươi độ đang chiếu lại những khoảnh khắc huy hoàng của tập đoàn Thịnh Thiên những năm vừa qua.Các sản phẩm công nghệ của Thịnh Thiên đã đến với hàng nghìn, hàng chục nghìn hộ gia đình, tạo ra rất nhiều tiện ích cho cuộc sống của loài người, và đã trở thành một phần không thể thiếu trong các gia đình trung lưu và thượng lưu trên khắp thế giới.Nhìn phần giải thích trên màn hình.Phong Thiên Tuyết mới biết được năng lực và địa vị của Dạ Chấn Đình, cô thầm cảm thấy choáng ngợp.Xem ra, trước kia cô đã hiểu quá ít về anh rồi.“Các vị tôi là Tưởng Huy Hoàng, là Tưởng Huy Hoàng đã dành cả cuộc đời này đề chìm đắm trong việc nghiên cứu khoa học.Hôm nay tôi ở đây để thay mặt chủ tịch của chúng tôi, anh Dạ Chẩn Đình để công bố sản phẩm công nghệ mới nhất của tập đoàn Thịnh Thiên.”Giọng của ông Tưởng vang lên, cực kỳ hào hùng mạnh mẽ.

Khóe môi của Phong Thiên Tuyết hơi giật giật, cô nợ một nụ cười rất miễn cưỡng, nếu bây giờ ông ta biết rằng cô chính là người bỏ con chip vào cốc cà phê thì ông ta sẽ tính sổ với cô thế nào nhỉ.

“Ting!” Cửa thang máy mở ra.

Dạ Quân và nhóm người của Văn Ly đã đứng sẵn trước cửa để chuẩn bị tiếp ứng, có vài phóng viên có vẻ nhanh trí lách vào tận bên trong để chụp ảnh, nhưng đã bị Đại Vệ và đội bảo vệ cản lại.

Phong Thiên Tuyết đỡ ông Tưởng ra khỏi thang máy, bỗng nghe thấy Dạ Quân nhỏ giọng nói với các vệ sĩ hàng đầu: “Dạ Vương có chuyện rồi, đội hai lên tầng mười tám hỗ trợ đi, những người khác thì ở lại đây, bảo vệ hiện trường”

“Vâng!”

Các vệ sĩ lập tức đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng sáu mươi tám.

Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy lo lắng, cô hơi do dự, không biết mình có nên qua đó xem thử không.

“Đừng lo, cậu ta không sao đâu” Ông Tưởng bỗng nói một câu: “Với sức chiến đấu của cậu ta thì có là ông trời cũng không đánh lại đâu.

Phong Thiên Tuyết mím môi lại, nở một nụ cười, nhìn có vẻ ngu ngơ, ngốc nghếch, nhưng trong lòng cô lại đang dậy sóng.

Cô biết, nếu cô lên tầng sáu mươi tám thì chẳng những không giúp được gì mà còn tạo ra thêm rắc rối, đành phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này.

Nhưng nghĩ đến việc Dạ Chẩn Đình có thể sẽ gặp nguy hiểm, chẳng hiểu sao cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

“Ông Tưởng, buổi họp báo sẽ bắt đầu sau một phút nữa” Văn Lỵ cung kính nhắc nhở: “Mời ông đi bên này”

Ông Tưởng chỉnh lại cà vạt của bộ vest rồi nhanh chóng bước về phía trước, dẫn nhóm người vào phòng họp.

Cánh cửa đỏ sậm được mở ra, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Phong Thiên Tuyết đi theo sau, thấy hơn một nghìn đơn vị truyền thông đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả các tổ chức lớn hợp tác với tập đoàn, hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây để chứng kiến buổi ra mắt công nghệ mới của tập đoàn Thịnh Thiên.

Vô số ánh đèn flash chiếu về phía ông Tưởng, Phong Thiên Tuyết đi ngay cạnh ông ta cũng bị chiếu sáng theo.

Màn hình lập thể ba trăm sáu mươi độ đang chiếu lại những khoảnh khắc huy hoàng của tập đoàn Thịnh Thiên những năm vừa qua.

Các sản phẩm công nghệ của Thịnh Thiên đã đến với hàng nghìn, hàng chục nghìn hộ gia đình, tạo ra rất nhiều tiện ích cho cuộc sống của loài người, và đã trở thành một phần không thể thiếu trong các gia đình trung lưu và thượng lưu trên khắp thế giới.

Nhìn phần giải thích trên màn hình.

Phong Thiên Tuyết mới biết được năng lực và địa vị của Dạ Chấn Đình, cô thầm cảm thấy choáng ngợp.

Xem ra, trước kia cô đã hiểu quá ít về anh rồi.

“Các vị tôi là Tưởng Huy Hoàng, là Tưởng Huy Hoàng đã dành cả cuộc đời này đề chìm đắm trong việc nghiên cứu khoa học.

Hôm nay tôi ở đây để thay mặt chủ tịch của chúng tôi, anh Dạ Chẩn Đình để công bố sản phẩm công nghệ mới nhất của tập đoàn Thịnh Thiên.

Giọng của ông Tưởng vang lên, cực kỳ hào hùng mạnh mẽ.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Khóe môi của Phong Thiên Tuyết hơi giật giật, cô nợ một nụ cười rất miễn cưỡng, nếu bây giờ ông ta biết rằng cô chính là người bỏ con chip vào cốc cà phê thì ông ta sẽ tính sổ với cô thế nào nhỉ.“Ting!” Cửa thang máy mở ra.Dạ Quân và nhóm người của Văn Ly đã đứng sẵn trước cửa để chuẩn bị tiếp ứng, có vài phóng viên có vẻ nhanh trí lách vào tận bên trong để chụp ảnh, nhưng đã bị Đại Vệ và đội bảo vệ cản lại.Phong Thiên Tuyết đỡ ông Tưởng ra khỏi thang máy, bỗng nghe thấy Dạ Quân nhỏ giọng nói với các vệ sĩ hàng đầu: “Dạ Vương có chuyện rồi, đội hai lên tầng mười tám hỗ trợ đi, những người khác thì ở lại đây, bảo vệ hiện trường”“Vâng!”Các vệ sĩ lập tức đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng sáu mươi tám.Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy lo lắng, cô hơi do dự, không biết mình có nên qua đó xem thử không.“Đừng lo, cậu ta không sao đâu” Ông Tưởng bỗng nói một câu: “Với sức chiến đấu của cậu ta thì có là ông trời cũng không đánh lại đâu.”Phong Thiên Tuyết mím môi lại, nở một nụ cười, nhìn có vẻ ngu ngơ, ngốc nghếch, nhưng trong lòng cô lại đang dậy sóng.Cô biết, nếu cô lên tầng sáu mươi tám thì chẳng những không giúp được gì mà còn tạo ra thêm rắc rối, đành phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này.Nhưng nghĩ đến việc Dạ Chẩn Đình có thể sẽ gặp nguy hiểm, chẳng hiểu sao cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.“Ông Tưởng, buổi họp báo sẽ bắt đầu sau một phút nữa” Văn Lỵ cung kính nhắc nhở: “Mời ông đi bên này”Ông Tưởng chỉnh lại cà vạt của bộ vest rồi nhanh chóng bước về phía trước, dẫn nhóm người vào phòng họp.Cánh cửa đỏ sậm được mở ra, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.Phong Thiên Tuyết đi theo sau, thấy hơn một nghìn đơn vị truyền thông đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả các tổ chức lớn hợp tác với tập đoàn, hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây để chứng kiến buổi ra mắt công nghệ mới của tập đoàn Thịnh Thiên.Vô số ánh đèn flash chiếu về phía ông Tưởng, Phong Thiên Tuyết đi ngay cạnh ông ta cũng bị chiếu sáng theo.Màn hình lập thể ba trăm sáu mươi độ đang chiếu lại những khoảnh khắc huy hoàng của tập đoàn Thịnh Thiên những năm vừa qua.Các sản phẩm công nghệ của Thịnh Thiên đã đến với hàng nghìn, hàng chục nghìn hộ gia đình, tạo ra rất nhiều tiện ích cho cuộc sống của loài người, và đã trở thành một phần không thể thiếu trong các gia đình trung lưu và thượng lưu trên khắp thế giới.Nhìn phần giải thích trên màn hình.Phong Thiên Tuyết mới biết được năng lực và địa vị của Dạ Chấn Đình, cô thầm cảm thấy choáng ngợp.Xem ra, trước kia cô đã hiểu quá ít về anh rồi.“Các vị tôi là Tưởng Huy Hoàng, là Tưởng Huy Hoàng đã dành cả cuộc đời này đề chìm đắm trong việc nghiên cứu khoa học.Hôm nay tôi ở đây để thay mặt chủ tịch của chúng tôi, anh Dạ Chẩn Đình để công bố sản phẩm công nghệ mới nhất của tập đoàn Thịnh Thiên.”Giọng của ông Tưởng vang lên, cực kỳ hào hùng mạnh mẽ.

Chương 269