Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 282

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Mời ký nhận!” Nhân viên chuyển phát nhanh lại nhắcnhở Phong Thiên Tuyết nhanh chóng ký tên và cầm hộp quà vào nhà.“Mẹ ơi, ai gửi quà vậy ạ?”Ba đứa trẻ tò mò xúm lại.“Đó là một người chú mà các con không biết.”Phong Thiên Tuyết tâm trạng phức tạp, nếu Dạ Chấn Đình thực sự là call boy thì anh là ba của bọn trẻ.Có phải anh đã biết chân tướng rồi không? Không thì sao lại gửi quà đến nhà cô chứ?“Là quà gì vậy? Mau mở ra xem thử đi.”Ba đứa trẻ nhìn hộp quà bằng đôi mắt to tròn như quả nho, vẻ mặt mong chờ.Phong Thiên Tuyết đang mở hộp quà từng lớp một, gói rất tinh tế, rốt cuộc là gì vậy?Tâm trạng của cô thấp thỏm lại phức tạp…“Ôi, mẹ thật ngốc, con giúp mẹ” Long Long nóng lòng cầm lấy hộp quà, giúp mở ra.Thần Thần cũng mang kéo cắt giấy tới giúp.Nguyệt Nguyệt xoa tay và vui mừng chờ đợi.Cuối cùng cũng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc hộp màu hồng tỏa hương hoa tươi mát, Phong Thiên Tuyết đang định mở hộp ra, Nguyệt Nguyệt kích động nói: “Để con, để con mở cho!”“Được được được, con mở đi!”Phong Thiên Tuyết hiểu được tâm trạng của cô gái nhỏ thích mở quà, đưa hộp quà cho Nguyệt Nguyệt.Nguyệt Nguyệt cầm nắp hộp quà, hít một hơi thật sâu rồi tràn đầy tính nghi thức mở ra: “Tang tang tang tang!”“Á-_”Một giây sau, tiếng hét kinh hãi của Nguyệt Nguyệt truyền ra từ trong căn phòng…Sau đó, Long Long và Thần Thần cũng sợ hãi hét lên.Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh trong lồng và kêu lên liên tục: “Đáng sợ, đáng sợ!”Đột nhiên, cả ngôi nhà gà bay chó chạy.Phong Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, không thể tin được nhìn thứ bên trong chiếc hộp–Hóa ra đó là xác của một con mèo con mới sinh, rõ ràng là đã bị sát hại một cách dã man, vô cùng thê thảm, máu me bê bết.Bên cạnh còn có một món đồ chơi nhỏ nhấp nháy ánh đèn, bên trên dán khuôn mặt của một tên hề đang cười…“Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây”Phong Thiên Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đóng hộp lại và chuẩn bị mang ra ngoài.

“Mời ký nhận!” Nhân viên chuyển phát nhanh lại nhắc

nhở Phong Thiên Tuyết nhanh chóng ký tên và cầm hộp quà vào nhà.

“Mẹ ơi, ai gửi quà vậy ạ?”

Ba đứa trẻ tò mò xúm lại.

“Đó là một người chú mà các con không biết.

Phong Thiên Tuyết tâm trạng phức tạp, nếu Dạ Chấn Đình thực sự là call boy thì anh là ba của bọn trẻ.

Có phải anh đã biết chân tướng rồi không? Không thì sao lại gửi quà đến nhà cô chứ?

“Là quà gì vậy? Mau mở ra xem thử đi.

Ba đứa trẻ nhìn hộp quà bằng đôi mắt to tròn như quả nho, vẻ mặt mong chờ.

Phong Thiên Tuyết đang mở hộp quà từng lớp một, gói rất tinh tế, rốt cuộc là gì vậy?

Tâm trạng của cô thấp thỏm lại phức tạp…

“Ôi, mẹ thật ngốc, con giúp mẹ” Long Long nóng lòng cầm lấy hộp quà, giúp mở ra.

Thần Thần cũng mang kéo cắt giấy tới giúp.

Nguyệt Nguyệt xoa tay và vui mừng chờ đợi.

Cuối cùng cũng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc hộp màu hồng tỏa hương hoa tươi mát, Phong Thiên Tuyết đang định mở hộp ra, Nguyệt Nguyệt kích động nói: “Để con, để con mở cho!”

“Được được được, con mở đi!”

Phong Thiên Tuyết hiểu được tâm trạng của cô gái nhỏ thích mở quà, đưa hộp quà cho Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt cầm nắp hộp quà, hít một hơi thật sâu rồi tràn đầy tính nghi thức mở ra: “Tang tang tang tang!”

“Á-_”

Một giây sau, tiếng hét kinh hãi của Nguyệt Nguyệt truyền ra từ trong căn phòng…

Sau đó, Long Long và Thần Thần cũng sợ hãi hét lên.

Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh trong lồng và kêu lên liên tục: “Đáng sợ, đáng sợ!”

Đột nhiên, cả ngôi nhà gà bay chó chạy.

Phong Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, không thể tin được nhìn thứ bên trong chiếc hộp–

Hóa ra đó là xác của một con mèo con mới sinh, rõ ràng là đã bị sát hại một cách dã man, vô cùng thê thảm, máu me bê bết.

Bên cạnh còn có một món đồ chơi nhỏ nhấp nháy ánh đèn, bên trên dán khuôn mặt của một tên hề đang cười…

“Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây”

Phong Thiên Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đóng hộp lại và chuẩn bị mang ra ngoài.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Mời ký nhận!” Nhân viên chuyển phát nhanh lại nhắcnhở Phong Thiên Tuyết nhanh chóng ký tên và cầm hộp quà vào nhà.“Mẹ ơi, ai gửi quà vậy ạ?”Ba đứa trẻ tò mò xúm lại.“Đó là một người chú mà các con không biết.”Phong Thiên Tuyết tâm trạng phức tạp, nếu Dạ Chấn Đình thực sự là call boy thì anh là ba của bọn trẻ.Có phải anh đã biết chân tướng rồi không? Không thì sao lại gửi quà đến nhà cô chứ?“Là quà gì vậy? Mau mở ra xem thử đi.”Ba đứa trẻ nhìn hộp quà bằng đôi mắt to tròn như quả nho, vẻ mặt mong chờ.Phong Thiên Tuyết đang mở hộp quà từng lớp một, gói rất tinh tế, rốt cuộc là gì vậy?Tâm trạng của cô thấp thỏm lại phức tạp…“Ôi, mẹ thật ngốc, con giúp mẹ” Long Long nóng lòng cầm lấy hộp quà, giúp mở ra.Thần Thần cũng mang kéo cắt giấy tới giúp.Nguyệt Nguyệt xoa tay và vui mừng chờ đợi.Cuối cùng cũng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc hộp màu hồng tỏa hương hoa tươi mát, Phong Thiên Tuyết đang định mở hộp ra, Nguyệt Nguyệt kích động nói: “Để con, để con mở cho!”“Được được được, con mở đi!”Phong Thiên Tuyết hiểu được tâm trạng của cô gái nhỏ thích mở quà, đưa hộp quà cho Nguyệt Nguyệt.Nguyệt Nguyệt cầm nắp hộp quà, hít một hơi thật sâu rồi tràn đầy tính nghi thức mở ra: “Tang tang tang tang!”“Á-_”Một giây sau, tiếng hét kinh hãi của Nguyệt Nguyệt truyền ra từ trong căn phòng…Sau đó, Long Long và Thần Thần cũng sợ hãi hét lên.Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh trong lồng và kêu lên liên tục: “Đáng sợ, đáng sợ!”Đột nhiên, cả ngôi nhà gà bay chó chạy.Phong Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, không thể tin được nhìn thứ bên trong chiếc hộp–Hóa ra đó là xác của một con mèo con mới sinh, rõ ràng là đã bị sát hại một cách dã man, vô cùng thê thảm, máu me bê bết.Bên cạnh còn có một món đồ chơi nhỏ nhấp nháy ánh đèn, bên trên dán khuôn mặt của một tên hề đang cười…“Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây”Phong Thiên Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đóng hộp lại và chuẩn bị mang ra ngoài.

Chương 282