Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 288

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “A..” Phong Thiên Tuyết lo lắng phát khóc, phải làm sao đây, lẽ nào hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?“Mẹ ơi, mẹ nhảy, con cũng nhảy theo!”Tiểu Tứ Bảo học lời thoại từ phim Tàu Titanic và khuyến khích Phong Thiên Tuyết nhảy xuống.“Mày đương nhiên có thể nhảy rồi, mày là chim, tạo không phải!”Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt.Bên ngoài, người mặc đồ đen vẫn đang đập cửa phòng.Nhưng phía trước là tầng mười ba, nếu nhảy xuống sẽ bị thương.Một bên là tên giết người hung ác, một bên là lầu cao…Kiểu gì thì cũng là chết!“Nhảy! Nhảy! Nhảy!” Tiểu Tứ Bảo vẫy đôi cánh của mình để khuyến khích Phong Thiên Tuyết.“Bỏ đi, chết thì chết vậy!”Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nhảy xuống, nhưng khi cảm thấy gió lạnh rít bên tai, cô lại có người lại, ôm lấy thành cửa sổ gào khóc–“Tôi không thể chết, con tôi còn nhỏ như vậy, tiền của tôi còn chưa tiêu hết.”“Rầm!” Cánh cửa lại bị đá bật ra.“Con khốn, mày chết chắc rồi!” Người mặc đồ đen cầm dao nhọn hung hăng lao tới.“A–”Phong Thiên Tuyết sợ hãi hét lên và vội vàng nhảy xuống, nhưng lúc này áo của cô đã bị móc vào mái hiên cửa sổ, muốn nhảy xuống cũng không được…“Không phải chứ!!!” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng suy sụp.“Kẻ xấu!” Tiểu Tứ Bảo lại bay tới, mổ vào mắt người mặc đồ đen.Lần này, người mặc đồ đen dùng dao đâm tới, lưỡi dao sắc bén xuyên quacánh của Tiểu Tứ Bảo, sắc bén đâm mạnh về phía cổ họng của Phong Thiên Tuyết…Tiểu Tứ Bảo bị thương ngã vào lòng Phong Thiên Tuyết.Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng mũi dao đã dừng lại cách cổ họng cô một centimet…Cô đã sẵn sàng cho cái chết…Tuy nhiên, con dao không đâm xuống.Người mặc đồ đen trước mặt ngã nhào ra đất.Cô từ từ mở mắt….Trong bóng tối, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, một tay đỡ lấy mái hiên, thở hổn hển như dã thú, không thể che giấu sự căng thẳng trong mắt, lo lắng nhìn cô trong bóng tối.“Cô không sao chứ?” Dạ Chẩn Đình nói, giọng hơi run.“Hu..” Phong Thiên Tuyết lập tức khóc lớn, khóc rất đau lòng, “Sao bây giờ anh mới tới!!!”“Cô chỉ nói với tôi là số ba mươi hai phố Hạnh Phúc, không nói tòa nào tầng nào phòng nào, ông đây chạy một mạch tới.”Dạ Chẩn Đình sải bước về phía cô, dang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng.Phong Thiên Tuyết muốn nhảy xuống, lại quên mất áo bị móc vào mái hiên cửa sổ, vì quá gấp gáp nên dùng sức quá mạnh, theo quán tính, cơ thể có ngả về phía sau…

“A.

.

” Phong Thiên Tuyết lo lắng phát khóc, phải làm sao đây, lẽ nào hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?

“Mẹ ơi, mẹ nhảy, con cũng nhảy theo!”

Tiểu Tứ Bảo học lời thoại từ phim Tàu Titanic và khuyến khích Phong Thiên Tuyết nhảy xuống.

“Mày đương nhiên có thể nhảy rồi, mày là chim, tạo không phải!”

Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt.

Bên ngoài, người mặc đồ đen vẫn đang đập cửa phòng.

Nhưng phía trước là tầng mười ba, nếu nhảy xuống sẽ bị thương.

Một bên là tên giết người hung ác, một bên là lầu cao…

Kiểu gì thì cũng là chết!

“Nhảy! Nhảy! Nhảy!” Tiểu Tứ Bảo vẫy đôi cánh của mình để khuyến khích Phong Thiên Tuyết.

“Bỏ đi, chết thì chết vậy!”

Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nhảy xuống, nhưng khi cảm thấy gió lạnh rít bên tai, cô lại có người lại, ôm lấy thành cửa sổ gào khóc–

“Tôi không thể chết, con tôi còn nhỏ như vậy, tiền của tôi còn chưa tiêu hết.

“Rầm!” Cánh cửa lại bị đá bật ra.

“Con khốn, mày chết chắc rồi!” Người mặc đồ đen cầm dao nhọn hung hăng lao tới.

“A–”

Phong Thiên Tuyết sợ hãi hét lên và vội vàng nhảy xuống, nhưng lúc này áo của cô đã bị móc vào mái hiên cửa sổ, muốn nhảy xuống cũng không được…

“Không phải chứ!!!” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng suy sụp.

“Kẻ xấu!” Tiểu Tứ Bảo lại bay tới, mổ vào mắt người mặc đồ đen.

Lần này, người mặc đồ đen dùng dao đâm tới, lưỡi dao sắc bén xuyên qua

cánh của Tiểu Tứ Bảo, sắc bén đâm mạnh về phía cổ họng của Phong Thiên Tuyết…

Tiểu Tứ Bảo bị thương ngã vào lòng Phong Thiên Tuyết.

Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng mũi dao đã dừng lại cách cổ họng cô một centimet…

Cô đã sẵn sàng cho cái chết…

Tuy nhiên, con dao không đâm xuống.

Người mặc đồ đen trước mặt ngã nhào ra đất.

Cô từ từ mở mắt….

Trong bóng tối, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, một tay đỡ lấy mái hiên, thở hổn hển như dã thú, không thể che giấu sự căng thẳng trong mắt, lo lắng nhìn cô trong bóng tối.

“Cô không sao chứ?” Dạ Chẩn Đình nói, giọng hơi run.

“Hu.

.

” Phong Thiên Tuyết lập tức khóc lớn, khóc rất đau lòng, “Sao bây giờ anh mới tới!!!”

“Cô chỉ nói với tôi là số ba mươi hai phố Hạnh Phúc, không nói tòa nào tầng nào phòng nào, ông đây chạy một mạch tới.

Dạ Chẩn Đình sải bước về phía cô, dang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng.

Phong Thiên Tuyết muốn nhảy xuống, lại quên mất áo bị móc vào mái hiên cửa sổ, vì quá gấp gáp nên dùng sức quá mạnh, theo quán tính, cơ thể có ngả về phía sau…

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “A..” Phong Thiên Tuyết lo lắng phát khóc, phải làm sao đây, lẽ nào hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?“Mẹ ơi, mẹ nhảy, con cũng nhảy theo!”Tiểu Tứ Bảo học lời thoại từ phim Tàu Titanic và khuyến khích Phong Thiên Tuyết nhảy xuống.“Mày đương nhiên có thể nhảy rồi, mày là chim, tạo không phải!”Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt.Bên ngoài, người mặc đồ đen vẫn đang đập cửa phòng.Nhưng phía trước là tầng mười ba, nếu nhảy xuống sẽ bị thương.Một bên là tên giết người hung ác, một bên là lầu cao…Kiểu gì thì cũng là chết!“Nhảy! Nhảy! Nhảy!” Tiểu Tứ Bảo vẫy đôi cánh của mình để khuyến khích Phong Thiên Tuyết.“Bỏ đi, chết thì chết vậy!”Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nhảy xuống, nhưng khi cảm thấy gió lạnh rít bên tai, cô lại có người lại, ôm lấy thành cửa sổ gào khóc–“Tôi không thể chết, con tôi còn nhỏ như vậy, tiền của tôi còn chưa tiêu hết.”“Rầm!” Cánh cửa lại bị đá bật ra.“Con khốn, mày chết chắc rồi!” Người mặc đồ đen cầm dao nhọn hung hăng lao tới.“A–”Phong Thiên Tuyết sợ hãi hét lên và vội vàng nhảy xuống, nhưng lúc này áo của cô đã bị móc vào mái hiên cửa sổ, muốn nhảy xuống cũng không được…“Không phải chứ!!!” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng suy sụp.“Kẻ xấu!” Tiểu Tứ Bảo lại bay tới, mổ vào mắt người mặc đồ đen.Lần này, người mặc đồ đen dùng dao đâm tới, lưỡi dao sắc bén xuyên quacánh của Tiểu Tứ Bảo, sắc bén đâm mạnh về phía cổ họng của Phong Thiên Tuyết…Tiểu Tứ Bảo bị thương ngã vào lòng Phong Thiên Tuyết.Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng mũi dao đã dừng lại cách cổ họng cô một centimet…Cô đã sẵn sàng cho cái chết…Tuy nhiên, con dao không đâm xuống.Người mặc đồ đen trước mặt ngã nhào ra đất.Cô từ từ mở mắt….Trong bóng tối, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, một tay đỡ lấy mái hiên, thở hổn hển như dã thú, không thể che giấu sự căng thẳng trong mắt, lo lắng nhìn cô trong bóng tối.“Cô không sao chứ?” Dạ Chẩn Đình nói, giọng hơi run.“Hu..” Phong Thiên Tuyết lập tức khóc lớn, khóc rất đau lòng, “Sao bây giờ anh mới tới!!!”“Cô chỉ nói với tôi là số ba mươi hai phố Hạnh Phúc, không nói tòa nào tầng nào phòng nào, ông đây chạy một mạch tới.”Dạ Chẩn Đình sải bước về phía cô, dang rộng vòng tay và ôm cô vào lòng.Phong Thiên Tuyết muốn nhảy xuống, lại quên mất áo bị móc vào mái hiên cửa sổ, vì quá gấp gáp nên dùng sức quá mạnh, theo quán tính, cơ thể có ngả về phía sau…

Chương 288