Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 290

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết lên xe, một tay lái xe, tay còn lại gọi điện thoại cho Lôi Vũ: “Qua đây một chuyển, cô ấy bị thương rồi.Ngoài ra, mang theo bác sĩ thú y đến khám cho chim”“Chim?” Lôi Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ, sau đó cung kính đáp lại: “Vâng, tôi thu xếp ngay”“Nó tên là Tiểu Tứ Bảo, là một con vẹt yến phụng” Phong Thiên Tuyết nghiêm túc nói rõ.“Vẹt không phải là chim à?” Dạ Chấn Đình hỏi ngược lại.Dù sao thì bây giờ Tiểu Tứ Bảo cũng đang bị thương và hôn mê rồi, sẽ không có ý kiến.Khi đến biệt thự lần trước, Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết xuống xe, hơn hai mươi vệ sĩ và người giúp việc xếp thành hai hàng thẳng tắp, cung kính cúiđầu chào.Phong Thiên Tuyết có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: “Thả tôi xuống”“Câm miệng”Dạ Chẩn Đình nhỏ giọng mắng, bế Phong Thiên Tuyết lên lầu.Căn phòng lần trước đã được dọn dẹp rồi, người giúp việc đã đợi ở cửa.Dạ Chẩn Đình bế Phong Thiên Tuyết bước vào và đặt cô lên giường, khi anh cúi người xuống, hai người rất gần nhau, ánh mắt giao nhau, hai người đều dâng lên một suy nghĩ phức tạp.Phong Thiên Tuyết vừa căng thẳng vừa bối rối, đồng thời cũng thấp thỏm không yên.Còn anh, trong mắt có khát vọng âm u, cũng có chút đau lòng.“Dạ Vương…” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lôi Vũ.Vẻ mặt của Dạ Chấn Đình lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng nghiêm nghị, đứng thẳng người dặn dò: “Kiểm tra cẩn thận”Sau đó liền rời đi…“Vâng!”Lôi Vũ cung kính cúi đầu.“Tôi không sao, giúp tôi kiểm tra cho nó trước đi” Phong Thiên Tuyết chỉ vào Tiểu Tứ Bảo trong lòng.“Ôi… hóa ra là một con vẹt nhỏ à” Lôi Vũ cười, “Vừa hay tôi có dẫn theo bác sĩ thú y, giao cho anh ấy đi, cô cứ yên tâm”.Lôi Vũ sắp xếp bác sĩ thú y kiểm tra và điều trị cho Tiểu Tứ Bảo, bản thân thì kiểm tra cho Phong Thiên Tuyết.Thấy Phong Thiên Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ có một chút vết xước ngoài da, cô ấy bôi thuốc cho cô, dặn người giúp việc chuẩn bị trà an thần.Bên kia, cánh của Tiểu Tứ Bảo bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đưa đến bệnh viện thú cưng của Lôi Vũ chữa trị, bên đó mới có thiết bị và dụng cụ điều trị chuyên nghiệp.Lôi Vũ đảm bảo với Phong Thiên Tuyết rằng tối mai khi được đưa về chú vẹt nhỏ này sẽ nhảy nhót tung tăng.Lôi Vũ đưa người đi.Người giúp việc giúp Phong Thiên Tuyết tắm rửa và thay quần áo.

Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết lên xe, một tay lái xe, tay còn lại gọi điện thoại cho Lôi Vũ: “Qua đây một chuyển, cô ấy bị thương rồi.

Ngoài ra, mang theo bác sĩ thú y đến khám cho chim”

“Chim?” Lôi Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ, sau đó cung kính đáp lại: “Vâng, tôi thu xếp ngay”

“Nó tên là Tiểu Tứ Bảo, là một con vẹt yến phụng” Phong Thiên Tuyết nghiêm túc nói rõ.

“Vẹt không phải là chim à?” Dạ Chấn Đình hỏi ngược lại.

Dù sao thì bây giờ Tiểu Tứ Bảo cũng đang bị thương và hôn mê rồi, sẽ không có ý kiến.

Khi đến biệt thự lần trước, Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết xuống xe, hơn hai mươi vệ sĩ và người giúp việc xếp thành hai hàng thẳng tắp, cung kính cúi

đầu chào.

Phong Thiên Tuyết có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: “Thả tôi xuống”

“Câm miệng”

Dạ Chẩn Đình nhỏ giọng mắng, bế Phong Thiên Tuyết lên lầu.

Căn phòng lần trước đã được dọn dẹp rồi, người giúp việc đã đợi ở cửa.

Dạ Chẩn Đình bế Phong Thiên Tuyết bước vào và đặt cô lên giường, khi anh cúi người xuống, hai người rất gần nhau, ánh mắt giao nhau, hai người đều dâng lên một suy nghĩ phức tạp.

Phong Thiên Tuyết vừa căng thẳng vừa bối rối, đồng thời cũng thấp thỏm không yên.

Còn anh, trong mắt có khát vọng âm u, cũng có chút đau lòng.

“Dạ Vương…” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lôi Vũ.

Vẻ mặt của Dạ Chấn Đình lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng nghiêm nghị, đứng thẳng người dặn dò: “Kiểm tra cẩn thận”

Sau đó liền rời đi…

“Vâng!”

Lôi Vũ cung kính cúi đầu.

“Tôi không sao, giúp tôi kiểm tra cho nó trước đi” Phong Thiên Tuyết chỉ vào Tiểu Tứ Bảo trong lòng.

“Ôi… hóa ra là một con vẹt nhỏ à” Lôi Vũ cười, “Vừa hay tôi có dẫn theo bác sĩ thú y, giao cho anh ấy đi, cô cứ yên tâm”.

Lôi Vũ sắp xếp bác sĩ thú y kiểm tra và điều trị cho Tiểu Tứ Bảo, bản thân thì kiểm tra cho Phong Thiên Tuyết.

Thấy Phong Thiên Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ có một chút vết xước ngoài da, cô ấy bôi thuốc cho cô, dặn người giúp việc chuẩn bị trà an thần.

Bên kia, cánh của Tiểu Tứ Bảo bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đưa đến bệnh viện thú cưng của Lôi Vũ chữa trị, bên đó mới có thiết bị và dụng cụ điều trị chuyên nghiệp.

Lôi Vũ đảm bảo với Phong Thiên Tuyết rằng tối mai khi được đưa về chú vẹt nhỏ này sẽ nhảy nhót tung tăng.

Lôi Vũ đưa người đi.

Người giúp việc giúp Phong Thiên Tuyết tắm rửa và thay quần áo.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết lên xe, một tay lái xe, tay còn lại gọi điện thoại cho Lôi Vũ: “Qua đây một chuyển, cô ấy bị thương rồi.Ngoài ra, mang theo bác sĩ thú y đến khám cho chim”“Chim?” Lôi Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ, sau đó cung kính đáp lại: “Vâng, tôi thu xếp ngay”“Nó tên là Tiểu Tứ Bảo, là một con vẹt yến phụng” Phong Thiên Tuyết nghiêm túc nói rõ.“Vẹt không phải là chim à?” Dạ Chấn Đình hỏi ngược lại.Dù sao thì bây giờ Tiểu Tứ Bảo cũng đang bị thương và hôn mê rồi, sẽ không có ý kiến.Khi đến biệt thự lần trước, Dạ Chấn Đình bế Phong Thiên Tuyết xuống xe, hơn hai mươi vệ sĩ và người giúp việc xếp thành hai hàng thẳng tắp, cung kính cúiđầu chào.Phong Thiên Tuyết có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: “Thả tôi xuống”“Câm miệng”Dạ Chẩn Đình nhỏ giọng mắng, bế Phong Thiên Tuyết lên lầu.Căn phòng lần trước đã được dọn dẹp rồi, người giúp việc đã đợi ở cửa.Dạ Chẩn Đình bế Phong Thiên Tuyết bước vào và đặt cô lên giường, khi anh cúi người xuống, hai người rất gần nhau, ánh mắt giao nhau, hai người đều dâng lên một suy nghĩ phức tạp.Phong Thiên Tuyết vừa căng thẳng vừa bối rối, đồng thời cũng thấp thỏm không yên.Còn anh, trong mắt có khát vọng âm u, cũng có chút đau lòng.“Dạ Vương…” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lôi Vũ.Vẻ mặt của Dạ Chấn Đình lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng nghiêm nghị, đứng thẳng người dặn dò: “Kiểm tra cẩn thận”Sau đó liền rời đi…“Vâng!”Lôi Vũ cung kính cúi đầu.“Tôi không sao, giúp tôi kiểm tra cho nó trước đi” Phong Thiên Tuyết chỉ vào Tiểu Tứ Bảo trong lòng.“Ôi… hóa ra là một con vẹt nhỏ à” Lôi Vũ cười, “Vừa hay tôi có dẫn theo bác sĩ thú y, giao cho anh ấy đi, cô cứ yên tâm”.Lôi Vũ sắp xếp bác sĩ thú y kiểm tra và điều trị cho Tiểu Tứ Bảo, bản thân thì kiểm tra cho Phong Thiên Tuyết.Thấy Phong Thiên Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ có một chút vết xước ngoài da, cô ấy bôi thuốc cho cô, dặn người giúp việc chuẩn bị trà an thần.Bên kia, cánh của Tiểu Tứ Bảo bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đưa đến bệnh viện thú cưng của Lôi Vũ chữa trị, bên đó mới có thiết bị và dụng cụ điều trị chuyên nghiệp.Lôi Vũ đảm bảo với Phong Thiên Tuyết rằng tối mai khi được đưa về chú vẹt nhỏ này sẽ nhảy nhót tung tăng.Lôi Vũ đưa người đi.Người giúp việc giúp Phong Thiên Tuyết tắm rửa và thay quần áo.

Chương 290