Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 302

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Tiểu Phong, có cơ hội thì đi cầu xin cho Tiểu Đoạn.”“Cái… cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt.“Không có gì, xem như tôi chưa nói, tạm biệt.”Anh Đông vội cúp điện thoại.Phong Thiên Tuyết sững người đứng đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.Lẽ nào chuyện quán bar đóng cửa có liên quan đến Tiểu Đoạn?Cô nhớ lại tối hôm đó, Tiểu Đoạn bị người ta bỏ thuốc nên mất đi lý trí, định quấy rối cô, là call boy kịp thời đến cứu cô…Lẽ nào là call boy trả thù Tiểu Đoạn, khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh?Nhưng call boy chẳng qua chỉ là một tên trai bao, lấy đâu ra bản lĩnh này?Trừ khi, anh chính là… Dạ Chấn Đình!Chính xác, chỉ có Dạ Chấn Đình có bản lĩnh này, một câu là có thể khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh!Phong Thiên Tuyết lại nghĩ đến nhiều chứng cứ khác như Dạ Huy, Rolls – Royce Phantom…Tất cả những điều này đều đang chứng minh Dạ Chấn Đình chính là call boy!Nếu đúng là như vậy thì Dạ Chấn Đình chính là ba của bọn trẻ…Một thiên tài hô mưa gọi gió, bày mưu lập kể trên thương trường phải tốt hơn trai bao ở club chứ đúng không?Nghĩ thế, tâm trạng Phong Thiên Tuyết không khỏi hơi kích động, thậm chí trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng cảnh ba con nhận nhau.Nhưng ngay sau đó cô lại cắt đứt suy nghĩ của mình.Không đúng, nếu thật sự là Dạ Thị ác ý thu mua Phong Thị khiến Phong Thị phá sản, ba cô đi vào ngõ cụt, vậy thì Dạ Chấn Đình chính là kẻ thù giết ba của cô.Kẻ thù giết ba thì sao có thể làm ba của các con của cô được?Suy nghĩ này lóe lên, trái tim Phong Thiên Tuyết lại thắt chặt.“Cô Phong!”Tiếng gọi của tài xế cắt ngang suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn lại, nói với tài xế: “Tôi có chút việc phải làm, anh về trước đi”.“Vâng Tài xế khom lưng chào cô rồi rời đi.Phong Thiên Tuyết lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại đã rất lâu rồi không liên lạc, gọi đi từng cuộc.“Bác Vương, cháu là Thiên Tuyết, cháu muốn nói chuyện với bác…”Còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.“Cô Phương, cháu là Thiên Tuyết.”Điện thoại bị ngắt.“Chú Chu, cháu là Thiên Tuyết, vâng, cháu quay lại rồi, có tiện gặp mặt không ạ? Cháu muốn tìm chú để hỏi vài chuyện về ba cháu”.

“Tiểu Phong, có cơ hội thì đi cầu xin cho Tiểu Đoạn.”

“Cái… cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt.

“Không có gì, xem như tôi chưa nói, tạm biệt.”

Anh Đông vội cúp điện thoại.

Phong Thiên Tuyết sững người đứng đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Lẽ nào chuyện quán bar đóng cửa có liên quan đến Tiểu Đoạn?

Cô nhớ lại tối hôm đó, Tiểu Đoạn bị người ta bỏ thuốc nên mất đi lý trí, định quấy rối cô, là call boy kịp thời đến cứu cô…

Lẽ nào là call boy trả thù Tiểu Đoạn, khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh?

Nhưng call boy chẳng qua chỉ là một tên trai bao, lấy đâu ra bản lĩnh này?

Trừ khi, anh chính là… Dạ Chấn Đình!

Chính xác, chỉ có Dạ Chấn Đình có bản lĩnh này, một câu là có thể khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh!

Phong Thiên Tuyết lại nghĩ đến nhiều chứng cứ khác như Dạ Huy, Rolls – Royce Phantom…

Tất cả những điều này đều đang chứng minh Dạ Chấn Đình chính là call boy!

Nếu đúng là như vậy thì Dạ Chấn Đình chính là ba của bọn trẻ…

Một thiên tài hô mưa gọi gió, bày mưu lập kể trên thương trường phải tốt hơn trai bao ở club chứ đúng không?

Nghĩ thế, tâm trạng Phong Thiên Tuyết không khỏi hơi kích động, thậm chí trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng cảnh ba con nhận nhau.

Nhưng ngay sau đó cô lại cắt đứt suy nghĩ của mình.

Không đúng, nếu thật sự là Dạ Thị ác ý thu mua Phong Thị khiến Phong Thị phá sản, ba cô đi vào ngõ cụt, vậy thì Dạ Chấn Đình chính là kẻ thù giết ba của cô.

Kẻ thù giết ba thì sao có thể làm ba của các con của cô được?

Suy nghĩ này lóe lên, trái tim Phong Thiên Tuyết lại thắt chặt.

“Cô Phong!”

Tiếng gọi của tài xế cắt ngang suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn lại, nói với tài xế: “Tôi có chút việc phải làm, anh về trước đi”.

“Vâng Tài xế khom lưng chào cô rồi rời đi.

Phong Thiên Tuyết lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại đã rất lâu rồi không liên lạc, gọi đi từng cuộc.

“Bác Vương, cháu là Thiên Tuyết, cháu muốn nói chuyện với bác…”

Còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.

“Cô Phương, cháu là Thiên Tuyết.”

Điện thoại bị ngắt.

“Chú Chu, cháu là Thiên Tuyết, vâng, cháu quay lại rồi, có tiện gặp mặt không ạ? Cháu muốn tìm chú để hỏi vài chuyện về ba cháu”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Tiểu Phong, có cơ hội thì đi cầu xin cho Tiểu Đoạn.”“Cái… cái gì?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt.“Không có gì, xem như tôi chưa nói, tạm biệt.”Anh Đông vội cúp điện thoại.Phong Thiên Tuyết sững người đứng đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.Lẽ nào chuyện quán bar đóng cửa có liên quan đến Tiểu Đoạn?Cô nhớ lại tối hôm đó, Tiểu Đoạn bị người ta bỏ thuốc nên mất đi lý trí, định quấy rối cô, là call boy kịp thời đến cứu cô…Lẽ nào là call boy trả thù Tiểu Đoạn, khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh?Nhưng call boy chẳng qua chỉ là một tên trai bao, lấy đâu ra bản lĩnh này?Trừ khi, anh chính là… Dạ Chấn Đình!Chính xác, chỉ có Dạ Chấn Đình có bản lĩnh này, một câu là có thể khiến quán bar DTT ngừng kinh doanh!Phong Thiên Tuyết lại nghĩ đến nhiều chứng cứ khác như Dạ Huy, Rolls – Royce Phantom…Tất cả những điều này đều đang chứng minh Dạ Chấn Đình chính là call boy!Nếu đúng là như vậy thì Dạ Chấn Đình chính là ba của bọn trẻ…Một thiên tài hô mưa gọi gió, bày mưu lập kể trên thương trường phải tốt hơn trai bao ở club chứ đúng không?Nghĩ thế, tâm trạng Phong Thiên Tuyết không khỏi hơi kích động, thậm chí trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng cảnh ba con nhận nhau.Nhưng ngay sau đó cô lại cắt đứt suy nghĩ của mình.Không đúng, nếu thật sự là Dạ Thị ác ý thu mua Phong Thị khiến Phong Thị phá sản, ba cô đi vào ngõ cụt, vậy thì Dạ Chấn Đình chính là kẻ thù giết ba của cô.Kẻ thù giết ba thì sao có thể làm ba của các con của cô được?Suy nghĩ này lóe lên, trái tim Phong Thiên Tuyết lại thắt chặt.“Cô Phong!”Tiếng gọi của tài xế cắt ngang suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn lại, nói với tài xế: “Tôi có chút việc phải làm, anh về trước đi”.“Vâng Tài xế khom lưng chào cô rồi rời đi.Phong Thiên Tuyết lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại đã rất lâu rồi không liên lạc, gọi đi từng cuộc.“Bác Vương, cháu là Thiên Tuyết, cháu muốn nói chuyện với bác…”Còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.“Cô Phương, cháu là Thiên Tuyết.”Điện thoại bị ngắt.“Chú Chu, cháu là Thiên Tuyết, vâng, cháu quay lại rồi, có tiện gặp mặt không ạ? Cháu muốn tìm chú để hỏi vài chuyện về ba cháu”.

Chương 302