Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 316
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết khẽ cắn môi, tiếp tục đi lên phía trước, đồng thời cô móc điện thoại ra gọi…Bây giờ gọi xe tới đón cô, lên xe sẽ an toàn.Nhưng khi móc điện thoại ra, cô liền sững sờ…Lúc trước điện thoại rơi xuống bể bơi, bị mất cảm ứng, bây giờ màn hình để hoàn toàn, thỉnh thoảng còn lóe lên, nhảy loạn xạ…Cô vừa bước nhanh về phía trước, vừa lắc mạnh điện thoại, muốn lắc cho nước bên trong rơi ra.Có lẽ như vậy điện thoại sẽ sử dụng được…Nhưng hiển nhiên cô quá ngây thơ.Để tiết kiệm tiền, cô đã mua điện thoại rẻ nhất, giá thịtrường là tám trăm tám mươi tám tệ, còn được tặng kèm một cái quạt điện…Điện thoại như vậy mà cô còn trông chờ rơi vào nước không hỏng?Đúng là mơ mộng hão huyền!Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, bây giờ xin giúp đỡ là vô vọng, chỉ mong ông trời phù hộ cho cô rời khỏi nơi quỷ quái này một cách an toàn.Ngoài chuyện bốn năm trước đi tìm trai bao một lần ra thì cả đời này cô chưa từng làm chuyện xấu…Chắc ở hiền sẽ gặp lành thôi!Cô vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa bước nhanh về phía trước…Đi được khoảng mấy trăm mét, không hề có quái vật nào lao ra, Phong Thiên Tuyết nghĩ bụng có lẽ ban nãymình nghe nhầm, cô khẽ thở phào một cái, bước chân cũng bắt đầu chậm dần.Nhưng vào lúc này, cô chợt phát hiện trong rừng cây cách đó không xa có một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn cô chằm chặp…Cô lập tức sững sờ, kinh ngạc mở to mắt, ngẩn người nhìn đôi mắt màu xanh lục kia, trong đầu suy nghĩ…Là ảo giác, là ảo giác, nhất định là ảo giác!Cô ra sức chớp mắt mấy cái rồi lại mở mắt ra, đôi mắtmàu xanh lục kia không chỉ không biến mất mà ngượclại còn gần hơn…Dưới ánh trăng, một con vật lông mềm như nhung chậmrãi cất bước tới gần cô…Là sói!Phong Thiên Tuyết lập tức rùng mình, lông tơ dựng thẳng, hai chân không ngừng run rẩy…Cô cẩn thận lùi lại định chạy trốn.Nhưng con sói này cũng bước nhanh hơn, đôi mắt nguy hiểm nheo lại kèm theo sát khí lạnh lẽo.“Đừng, đừng ăn thịt tao…”Phong Thiên tuyết cất giọng nghẹn ngào, lui lại mấy bước, sau đó nhanh chóng chạy về phía ngược lại.Sau lưng cũng không có một tiếng động, Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, con sói đứng nguyên tại chỗ một lát rồi lập tức chậm rãi đi theo sau….
Phong Thiên Tuyết khẽ cắn môi, tiếp tục đi lên phía trước, đồng thời cô móc điện thoại ra gọi…
Bây giờ gọi xe tới đón cô, lên xe sẽ an toàn.
Nhưng khi móc điện thoại ra, cô liền sững sờ…
Lúc trước điện thoại rơi xuống bể bơi, bị mất cảm ứng, bây giờ màn hình để hoàn toàn, thỉnh thoảng còn lóe lên, nhảy loạn xạ…
Cô vừa bước nhanh về phía trước, vừa lắc mạnh điện thoại, muốn lắc cho nước bên trong rơi ra.
Có lẽ như vậy điện thoại sẽ sử dụng được…
Nhưng hiển nhiên cô quá ngây thơ.
Để tiết kiệm tiền, cô đã mua điện thoại rẻ nhất, giá thị
trường là tám trăm tám mươi tám tệ, còn được tặng kèm một cái quạt điện…
Điện thoại như vậy mà cô còn trông chờ rơi vào nước không hỏng?
Đúng là mơ mộng hão huyền!
Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, bây giờ xin giúp đỡ là vô vọng, chỉ mong ông trời phù hộ cho cô rời khỏi nơi quỷ quái này một cách an toàn.
Ngoài chuyện bốn năm trước đi tìm trai bao một lần ra thì cả đời này cô chưa từng làm chuyện xấu…
Chắc ở hiền sẽ gặp lành thôi!
Cô vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa bước nhanh về phía trước…
Đi được khoảng mấy trăm mét, không hề có quái vật nào lao ra, Phong Thiên Tuyết nghĩ bụng có lẽ ban nãy
mình nghe nhầm, cô khẽ thở phào một cái, bước chân cũng bắt đầu chậm dần.
Nhưng vào lúc này, cô chợt phát hiện trong rừng cây cách đó không xa có một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn cô chằm chặp…
Cô lập tức sững sờ, kinh ngạc mở to mắt, ngẩn người nhìn đôi mắt màu xanh lục kia, trong đầu suy nghĩ…
Là ảo giác, là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Cô ra sức chớp mắt mấy cái rồi lại mở mắt ra, đôi mắt
màu xanh lục kia không chỉ không biến mất mà ngược
lại còn gần hơn…
Dưới ánh trăng, một con vật lông mềm như nhung chậm
rãi cất bước tới gần cô…
Là sói!
Phong Thiên Tuyết lập tức rùng mình, lông tơ dựng thẳng, hai chân không ngừng run rẩy…
Cô cẩn thận lùi lại định chạy trốn.
Nhưng con sói này cũng bước nhanh hơn, đôi mắt nguy hiểm nheo lại kèm theo sát khí lạnh lẽo.
“Đừng, đừng ăn thịt tao…”
Phong Thiên tuyết cất giọng nghẹn ngào, lui lại mấy bước, sau đó nhanh chóng chạy về phía ngược lại.
Sau lưng cũng không có một tiếng động, Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, con sói đứng nguyên tại chỗ một lát rồi lập tức chậm rãi đi theo sau….
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết khẽ cắn môi, tiếp tục đi lên phía trước, đồng thời cô móc điện thoại ra gọi…Bây giờ gọi xe tới đón cô, lên xe sẽ an toàn.Nhưng khi móc điện thoại ra, cô liền sững sờ…Lúc trước điện thoại rơi xuống bể bơi, bị mất cảm ứng, bây giờ màn hình để hoàn toàn, thỉnh thoảng còn lóe lên, nhảy loạn xạ…Cô vừa bước nhanh về phía trước, vừa lắc mạnh điện thoại, muốn lắc cho nước bên trong rơi ra.Có lẽ như vậy điện thoại sẽ sử dụng được…Nhưng hiển nhiên cô quá ngây thơ.Để tiết kiệm tiền, cô đã mua điện thoại rẻ nhất, giá thịtrường là tám trăm tám mươi tám tệ, còn được tặng kèm một cái quạt điện…Điện thoại như vậy mà cô còn trông chờ rơi vào nước không hỏng?Đúng là mơ mộng hão huyền!Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, bây giờ xin giúp đỡ là vô vọng, chỉ mong ông trời phù hộ cho cô rời khỏi nơi quỷ quái này một cách an toàn.Ngoài chuyện bốn năm trước đi tìm trai bao một lần ra thì cả đời này cô chưa từng làm chuyện xấu…Chắc ở hiền sẽ gặp lành thôi!Cô vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa bước nhanh về phía trước…Đi được khoảng mấy trăm mét, không hề có quái vật nào lao ra, Phong Thiên Tuyết nghĩ bụng có lẽ ban nãymình nghe nhầm, cô khẽ thở phào một cái, bước chân cũng bắt đầu chậm dần.Nhưng vào lúc này, cô chợt phát hiện trong rừng cây cách đó không xa có một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn cô chằm chặp…Cô lập tức sững sờ, kinh ngạc mở to mắt, ngẩn người nhìn đôi mắt màu xanh lục kia, trong đầu suy nghĩ…Là ảo giác, là ảo giác, nhất định là ảo giác!Cô ra sức chớp mắt mấy cái rồi lại mở mắt ra, đôi mắtmàu xanh lục kia không chỉ không biến mất mà ngượclại còn gần hơn…Dưới ánh trăng, một con vật lông mềm như nhung chậmrãi cất bước tới gần cô…Là sói!Phong Thiên Tuyết lập tức rùng mình, lông tơ dựng thẳng, hai chân không ngừng run rẩy…Cô cẩn thận lùi lại định chạy trốn.Nhưng con sói này cũng bước nhanh hơn, đôi mắt nguy hiểm nheo lại kèm theo sát khí lạnh lẽo.“Đừng, đừng ăn thịt tao…”Phong Thiên tuyết cất giọng nghẹn ngào, lui lại mấy bước, sau đó nhanh chóng chạy về phía ngược lại.Sau lưng cũng không có một tiếng động, Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, con sói đứng nguyên tại chỗ một lát rồi lập tức chậm rãi đi theo sau….