Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 322

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Hửm?” Dạ Chấn Đình nhướng mày, “Không muốn? Vậy thì thôi!”Anh ra vẻ định thu lại…“Muốn muốn!” Phong Thiên Tuyết vội vàng xông tới cầm lấy chi phiếu, nhìn thấy con số phía trên, cô lập tức vui vẻ ra mặt, “Hai triệu, cám ơn sếp Dạ!”.“Không cần khách sao, đây là số tiền cố đáng được nhận” Dạ Chấn Đình nhếch môi cười, “Đây là tiền thưởng lần trước cô thuyết phục ông Tưởng uống thuốcXỔ!”“Chẳng phải anh bảo sẽ trừ vào tiền sợi dây chuyền sao?”Trong lòng Phong Thiên Tuyết có một dự cảm không lành.Tiểu Tứ Bảo đậu trên vai cô run lẩy bẩy, cứ như thể Dạ Chẩn Đình là một con thú dữ ăn thịt người.“Nợ một trăm triệu khác gì nợ chín mươi tám triệu?” Dạ Chẩn Đình lạnh nhạt nói, “Chi bằng tôi phát tiền thưởng cho cô trước để cô không lo áo cơm, như vậy cô mới hầu hạ tôi cho tốt được.”Hầu hạ!Nghe thấy từ này, trong lòng Phong Thiên Tuyết chợt hoảng hốt, cô vội vàng nói: “Sếp Dạ, tôi chỉ là người làm thuê, tôi, tôi không bán mình”“Bán mình, bán mình!” Tiểu Tứ Bảo nhại lời cô.Dạ Chẩn Đình liếc nó một cái.Nó sợ hãi lập tức im miệng, trốn vào trong mái tóc dày của Phong Thiên Tuyết, còn dùng mỏ khều tóc che khuất mặt mình, cứ như thể làm vậy sẽ không bị người xấu phát hiện.“Tối qua cô đã bán mình rồi” Dạ Chẩn Đình lấy ra thỏa thuận trả nợ, đung đưa trước mắt cô, vẻ mặt đầy đắc ý, ngoài đều là của tôi!”Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, ngây người nhìn bản thỏa thuận trên tay anh, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua…Cô bị sói hoang truy đuổi, liều mạng chạy, chạy đến ngoài cổng biệt thự, đập cửa sắt cầu cứu….Sau đó anh đe dọa đồng ý ký thỏa thuận, nhưng sau đó cô liền hoảng sợ ngất đi nên chưa ký thậtPhong Thiên Tuyết cầm bản thỏa thuận nhìn kỹ, phía trên quả thực chưa ký tên, nhưng có một dấu tay đỏ tươi, mặc dù đã khô nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi….

“Hửm?” Dạ Chấn Đình nhướng mày, “Không muốn? Vậy thì thôi!”

Anh ra vẻ định thu lại…

“Muốn muốn!” Phong Thiên Tuyết vội vàng xông tới cầm lấy chi phiếu, nhìn thấy con số phía trên, cô lập tức vui vẻ ra mặt, “Hai triệu, cám ơn sếp Dạ!”.

“Không cần khách sao, đây là số tiền cố đáng được nhận” Dạ Chấn Đình nhếch môi cười, “Đây là tiền thưởng lần trước cô thuyết phục ông Tưởng uống thuốc

XỔ!”

“Chẳng phải anh bảo sẽ trừ vào tiền sợi dây chuyền sao?”

Trong lòng Phong Thiên Tuyết có một dự cảm không lành.

Tiểu Tứ Bảo đậu trên vai cô run lẩy bẩy, cứ như thể Dạ Chẩn Đình là một con thú dữ ăn thịt người.

“Nợ một trăm triệu khác gì nợ chín mươi tám triệu?” Dạ Chẩn Đình lạnh nhạt nói, “Chi bằng tôi phát tiền thưởng cho cô trước để cô không lo áo cơm, như vậy cô mới hầu hạ tôi cho tốt được.”

Hầu hạ!

Nghe thấy từ này, trong lòng Phong Thiên Tuyết chợt hoảng hốt, cô vội vàng nói: “Sếp Dạ, tôi chỉ là người làm thuê, tôi, tôi không bán mình”

“Bán mình, bán mình!” Tiểu Tứ Bảo nhại lời cô.

Dạ Chẩn Đình liếc nó một cái.

Nó sợ hãi lập tức im miệng, trốn vào trong mái tóc dày của Phong Thiên Tuyết, còn dùng mỏ khều tóc che khuất mặt mình, cứ như thể làm vậy sẽ không bị người xấu phát hiện.

“Tối qua cô đã bán mình rồi” Dạ Chẩn Đình lấy ra thỏa thuận trả nợ, đung đưa trước mắt cô, vẻ mặt đầy đắc ý, ngoài đều là của tôi!”

Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, ngây người nhìn bản thỏa thuận trên tay anh, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua…

Cô bị sói hoang truy đuổi, liều mạng chạy, chạy đến ngoài cổng biệt thự, đập cửa sắt cầu cứu….

Sau đó anh đe dọa đồng ý ký thỏa thuận, nhưng sau đó cô liền hoảng sợ ngất đi nên chưa ký thật

Phong Thiên Tuyết cầm bản thỏa thuận nhìn kỹ, phía trên quả thực chưa ký tên, nhưng có một dấu tay đỏ tươi, mặc dù đã khô nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi….

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Hửm?” Dạ Chấn Đình nhướng mày, “Không muốn? Vậy thì thôi!”Anh ra vẻ định thu lại…“Muốn muốn!” Phong Thiên Tuyết vội vàng xông tới cầm lấy chi phiếu, nhìn thấy con số phía trên, cô lập tức vui vẻ ra mặt, “Hai triệu, cám ơn sếp Dạ!”.“Không cần khách sao, đây là số tiền cố đáng được nhận” Dạ Chấn Đình nhếch môi cười, “Đây là tiền thưởng lần trước cô thuyết phục ông Tưởng uống thuốcXỔ!”“Chẳng phải anh bảo sẽ trừ vào tiền sợi dây chuyền sao?”Trong lòng Phong Thiên Tuyết có một dự cảm không lành.Tiểu Tứ Bảo đậu trên vai cô run lẩy bẩy, cứ như thể Dạ Chẩn Đình là một con thú dữ ăn thịt người.“Nợ một trăm triệu khác gì nợ chín mươi tám triệu?” Dạ Chẩn Đình lạnh nhạt nói, “Chi bằng tôi phát tiền thưởng cho cô trước để cô không lo áo cơm, như vậy cô mới hầu hạ tôi cho tốt được.”Hầu hạ!Nghe thấy từ này, trong lòng Phong Thiên Tuyết chợt hoảng hốt, cô vội vàng nói: “Sếp Dạ, tôi chỉ là người làm thuê, tôi, tôi không bán mình”“Bán mình, bán mình!” Tiểu Tứ Bảo nhại lời cô.Dạ Chẩn Đình liếc nó một cái.Nó sợ hãi lập tức im miệng, trốn vào trong mái tóc dày của Phong Thiên Tuyết, còn dùng mỏ khều tóc che khuất mặt mình, cứ như thể làm vậy sẽ không bị người xấu phát hiện.“Tối qua cô đã bán mình rồi” Dạ Chẩn Đình lấy ra thỏa thuận trả nợ, đung đưa trước mắt cô, vẻ mặt đầy đắc ý, ngoài đều là của tôi!”Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, ngây người nhìn bản thỏa thuận trên tay anh, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua…Cô bị sói hoang truy đuổi, liều mạng chạy, chạy đến ngoài cổng biệt thự, đập cửa sắt cầu cứu….Sau đó anh đe dọa đồng ý ký thỏa thuận, nhưng sau đó cô liền hoảng sợ ngất đi nên chưa ký thậtPhong Thiên Tuyết cầm bản thỏa thuận nhìn kỹ, phía trên quả thực chưa ký tên, nhưng có một dấu tay đỏ tươi, mặc dù đã khô nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi….

Chương 322