Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 324

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Không, không có gì.”Phong Thiên Tuyết sợ đến mức da đầu tê dại, hồn vía cũng muốn bay luôn, thầm mắng Tiểu Tứ Bảo…Nó thật đáng ghét, sao lại kêu loạn đúng vào lúc quan trọng này chứ?Nó muốn hại chết cô sao?Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết nhưng không nói gì, xoay người rời đi…Mãi đến khi Phong Thiên Tuyết không còn nghe được tiếng bước chân của anh nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực mắng Tiểu Tứ Bảo: “Tứ Bảo, đừng nói bậy!”“Mẹ…” Tiểu Tứ Bảo ủ rũ gục cái đầu nhỏ màu xanh xuống với vẻ oan ức, “Người xấu, sợ sợ!”“Mẹ biết anh ta là người xấu nhưng..”“Cốc cốc!” Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, “Cô Phong, tôi có thể vào không?”“Chờ một lát” Phong Thiên Tuyết nhốt Tiểu Tứ Bảo vào phòng vệ sinh xong, lúc này mới để Lôi Vũ vào phòng.“Cô Phong, Dạ Vương tới nước Anh, dặn tôi chăm sóc cô cẩn thận.Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô ăn trong phòng hay là..”“Anh ta đi Anh à?” Phong Thiên Tuyết ngắt lời Lôi Vũ,hưng phấn hỏi, “Anh ta đi bao lâu vậy?”“Cậu ấy nói nhanh có thể là ba ngày chậm thì không biết được nhưng chắc hẳn sẽ cố gắng về sớm.”“Anh ta không cần vội như vậy đâu, ở lại thêm mới tốt đấy.”Phong Thiên Tuyết ước gì anh ta vĩnh viễn không trở về.“Ha ha.” Lôi Vũ mỉm cười, “Chúng tôi đã xử lý xong người tấn công cô lần trước, sau này sẽ không có nguy hiểm nữa.Tôi cũng phải người đi sửa lại căn hộ cho cô rồi.Mặt khác..”“Không cần, không cần.” Phong Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản, “Tôi sẽ tự sửa căn hộ của mình, anh không cần để ý đầu.Anh mau bảo những người đó dừng tay đi, không cần ai tới nhà tôi hết”“Dạ?” Lôi Vũ sửng sốt.“Dạ cái gì chứ? Anh mau đi làm đi.” Phong Thiên Tuyết sợ người khác biết được chuyện đám trẻ.“Được rồi, tôi sẽ đi thu xếp ngay” Lôi Vũ lập tức gọi điện thoại thông báo cho người của công ty cải tạo và sửa chữa nhà quay về.“Bọn họ còn chưa tới nhà tôi chứ? Các anh không qua kiểm tra gì à?” Phong Thiên Tuyết vẫn không yên tâm lắm..

“Không, không có gì.”

Phong Thiên Tuyết sợ đến mức da đầu tê dại, hồn vía cũng muốn bay luôn, thầm mắng Tiểu Tứ Bảo…

Nó thật đáng ghét, sao lại kêu loạn đúng vào lúc quan trọng này chứ?

Nó muốn hại chết cô sao?

Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết nhưng không nói gì, xoay người rời đi…

Mãi đến khi Phong Thiên Tuyết không còn nghe được tiếng bước chân của anh nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực mắng Tiểu Tứ Bảo: “Tứ Bảo, đừng nói bậy!”

“Mẹ…” Tiểu Tứ Bảo ủ rũ gục cái đầu nhỏ màu xanh xuống với vẻ oan ức, “Người xấu, sợ sợ!”

“Mẹ biết anh ta là người xấu nhưng..”

“Cốc cốc!” Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, “Cô Phong, tôi có thể vào không?”

“Chờ một lát” Phong Thiên Tuyết nhốt Tiểu Tứ Bảo vào phòng vệ sinh xong, lúc này mới để Lôi Vũ vào phòng.

“Cô Phong, Dạ Vương tới nước Anh, dặn tôi chăm sóc cô cẩn thận.

Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô ăn trong phòng hay là..”

“Anh ta đi Anh à?” Phong Thiên Tuyết ngắt lời Lôi Vũ,

hưng phấn hỏi, “Anh ta đi bao lâu vậy?”

“Cậu ấy nói nhanh có thể là ba ngày chậm thì không biết được nhưng chắc hẳn sẽ cố gắng về sớm.”

“Anh ta không cần vội như vậy đâu, ở lại thêm mới tốt đấy.”

Phong Thiên Tuyết ước gì anh ta vĩnh viễn không trở về.

“Ha ha.” Lôi Vũ mỉm cười, “Chúng tôi đã xử lý xong người tấn công cô lần trước, sau này sẽ không có nguy hiểm nữa.

Tôi cũng phải người đi sửa lại căn hộ cho cô rồi.

Mặt khác..”

“Không cần, không cần.” Phong Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản, “Tôi sẽ tự sửa căn hộ của mình, anh không cần để ý đầu.

Anh mau bảo những người đó dừng tay đi, không cần ai tới nhà tôi hết”

“Dạ?” Lôi Vũ sửng sốt.

“Dạ cái gì chứ? Anh mau đi làm đi.” Phong Thiên Tuyết sợ người khác biết được chuyện đám trẻ.

“Được rồi, tôi sẽ đi thu xếp ngay” Lôi Vũ lập tức gọi điện thoại thông báo cho người của công ty cải tạo và sửa chữa nhà quay về.

“Bọn họ còn chưa tới nhà tôi chứ? Các anh không qua kiểm tra gì à?” Phong Thiên Tuyết vẫn không yên tâm lắm..

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Không, không có gì.”Phong Thiên Tuyết sợ đến mức da đầu tê dại, hồn vía cũng muốn bay luôn, thầm mắng Tiểu Tứ Bảo…Nó thật đáng ghét, sao lại kêu loạn đúng vào lúc quan trọng này chứ?Nó muốn hại chết cô sao?Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết nhưng không nói gì, xoay người rời đi…Mãi đến khi Phong Thiên Tuyết không còn nghe được tiếng bước chân của anh nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực mắng Tiểu Tứ Bảo: “Tứ Bảo, đừng nói bậy!”“Mẹ…” Tiểu Tứ Bảo ủ rũ gục cái đầu nhỏ màu xanh xuống với vẻ oan ức, “Người xấu, sợ sợ!”“Mẹ biết anh ta là người xấu nhưng..”“Cốc cốc!” Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, “Cô Phong, tôi có thể vào không?”“Chờ một lát” Phong Thiên Tuyết nhốt Tiểu Tứ Bảo vào phòng vệ sinh xong, lúc này mới để Lôi Vũ vào phòng.“Cô Phong, Dạ Vương tới nước Anh, dặn tôi chăm sóc cô cẩn thận.Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô ăn trong phòng hay là..”“Anh ta đi Anh à?” Phong Thiên Tuyết ngắt lời Lôi Vũ,hưng phấn hỏi, “Anh ta đi bao lâu vậy?”“Cậu ấy nói nhanh có thể là ba ngày chậm thì không biết được nhưng chắc hẳn sẽ cố gắng về sớm.”“Anh ta không cần vội như vậy đâu, ở lại thêm mới tốt đấy.”Phong Thiên Tuyết ước gì anh ta vĩnh viễn không trở về.“Ha ha.” Lôi Vũ mỉm cười, “Chúng tôi đã xử lý xong người tấn công cô lần trước, sau này sẽ không có nguy hiểm nữa.Tôi cũng phải người đi sửa lại căn hộ cho cô rồi.Mặt khác..”“Không cần, không cần.” Phong Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản, “Tôi sẽ tự sửa căn hộ của mình, anh không cần để ý đầu.Anh mau bảo những người đó dừng tay đi, không cần ai tới nhà tôi hết”“Dạ?” Lôi Vũ sửng sốt.“Dạ cái gì chứ? Anh mau đi làm đi.” Phong Thiên Tuyết sợ người khác biết được chuyện đám trẻ.“Được rồi, tôi sẽ đi thu xếp ngay” Lôi Vũ lập tức gọi điện thoại thông báo cho người của công ty cải tạo và sửa chữa nhà quay về.“Bọn họ còn chưa tới nhà tôi chứ? Các anh không qua kiểm tra gì à?” Phong Thiên Tuyết vẫn không yên tâm lắm..

Chương 324