Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 326

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết quay lại đường Hạnh Phúc, chuyện cô làm đầu tiên là đi mua điện thoại di động.Lần này, Phong Thiên Tuyết cắn răng mua chiếc điện thoại tốt nhất, hi vọng lần sau sẽ không dễ rơi hỏng như vậy nữa.Phong Thiên Tuyết lắp sim vào và gọi điện thoại ngay cho thím Chu.Thím Chu không gọi được cho cô vào tối qua, đang sốt ruột vì tưởng cố xảy ra chuyện.Phong Thiên Tuyết giải thích điện thoại bị hỏng, sau đó nói chuyện video với ba đứa trẻ.Đám trẻ đã thay áo bông hoa ở nông thôn, vẫn vô cùng đẹp trai xinh gái.Thần Thần nhướng mày, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Bọn con rất lo lắng cho mẹ đấy.”“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi” Phong Thiên Tuyết trấn an.Long Long bước đến trước ống kính, biểu diễn nắm đấm nhỏ của mình: “Mẹ, mấy hôm nay con đều cố gắng luyện võ đấy.Chờ bao giờ con luyện được khỏe hơn, con lại có thể bảo vệ mẹ”“Cảm ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết cười vui mừng nói, “Nhị Bảo giỏi quá!”“Mẹ mẹ…” Gương mặt nhỏ nhắn phúng phính NguyệtNguyệt hiện ra trước ống kính, cô bé nhìn mẹ, đôi mắt to như quả nho tím lập tức rưng rưng, “Mẹ, Tam Bảo nhớ mẹ quá, hu hu hu.”Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Nguyệt Nguyệt khóc thì mắt cũng đỏ hoe nhưng hai người đàn ông nhỏ chỉ mếu máo, cố nhịn không khóc.“Tam Bảo ngoan, mẹ thu xếp xong chuyện bên này sẽ tới đón các con.”Phong Thiên Tuyết vội vàng trấn an, “Bây giờ người xấu đã bị bắt rồi, mẹ sửa căn nhà xong còn phải dọn dẹp nữa, chờ các con về là có thể nhìn thấy căn nhà đẹp và ấm áp”“Tốt quá” Ba đứa trẻ nhảy cẫng lên reo hò.“Mẹ, bọn con qua dọn dẹp với mẹ.” Thần Thần rất có trách nhiệm, “Bọn con không thể để mẹ phải vất vả dọn một mình được.”“Đúng vậy, Nhị Bảo rất khỏe, có thể làm được rất nhiều việc.”Long Long siết chặt nắm đấm, còn khoe ra bắp tay của mình.“Con cũng có thể giúp mẹ..”.

Phong Thiên Tuyết quay lại đường Hạnh Phúc, chuyện cô làm đầu tiên là đi mua điện thoại di động.

Lần này, Phong Thiên Tuyết cắn răng mua chiếc điện thoại tốt nhất, hi vọng lần sau sẽ không dễ rơi hỏng như vậy nữa.

Phong Thiên Tuyết lắp sim vào và gọi điện thoại ngay cho thím Chu.

Thím Chu không gọi được cho cô vào tối qua, đang sốt ruột vì tưởng cố xảy ra chuyện.

Phong Thiên Tuyết giải thích điện thoại bị hỏng, sau đó nói chuyện video với ba đứa trẻ.

Đám trẻ đã thay áo bông hoa ở nông thôn, vẫn vô cùng đẹp trai xinh gái.

Thần Thần nhướng mày, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Bọn con rất lo lắng cho mẹ đấy.”

“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi” Phong Thiên Tuyết trấn an.

Long Long bước đến trước ống kính, biểu diễn nắm đấm nhỏ của mình: “Mẹ, mấy hôm nay con đều cố gắng luyện võ đấy.

Chờ bao giờ con luyện được khỏe hơn, con lại có thể bảo vệ mẹ”

“Cảm ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết cười vui mừng nói, “Nhị Bảo giỏi quá!”

“Mẹ mẹ…” Gương mặt nhỏ nhắn phúng phính Nguyệt

Nguyệt hiện ra trước ống kính, cô bé nhìn mẹ, đôi mắt to như quả nho tím lập tức rưng rưng, “Mẹ, Tam Bảo nhớ mẹ quá, hu hu hu.”

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Nguyệt Nguyệt khóc thì mắt cũng đỏ hoe nhưng hai người đàn ông nhỏ chỉ mếu máo, cố nhịn không khóc.

“Tam Bảo ngoan, mẹ thu xếp xong chuyện bên này sẽ tới đón các con.”

Phong Thiên Tuyết vội vàng trấn an, “Bây giờ người xấu đã bị bắt rồi, mẹ sửa căn nhà xong còn phải dọn dẹp nữa, chờ các con về là có thể nhìn thấy căn nhà đẹp và ấm áp”

“Tốt quá” Ba đứa trẻ nhảy cẫng lên reo hò.

“Mẹ, bọn con qua dọn dẹp với mẹ.” Thần Thần rất có trách nhiệm, “Bọn con không thể để mẹ phải vất vả dọn một mình được.”

“Đúng vậy, Nhị Bảo rất khỏe, có thể làm được rất nhiều việc.”

Long Long siết chặt nắm đấm, còn khoe ra bắp tay của mình.

“Con cũng có thể giúp mẹ..”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết quay lại đường Hạnh Phúc, chuyện cô làm đầu tiên là đi mua điện thoại di động.Lần này, Phong Thiên Tuyết cắn răng mua chiếc điện thoại tốt nhất, hi vọng lần sau sẽ không dễ rơi hỏng như vậy nữa.Phong Thiên Tuyết lắp sim vào và gọi điện thoại ngay cho thím Chu.Thím Chu không gọi được cho cô vào tối qua, đang sốt ruột vì tưởng cố xảy ra chuyện.Phong Thiên Tuyết giải thích điện thoại bị hỏng, sau đó nói chuyện video với ba đứa trẻ.Đám trẻ đã thay áo bông hoa ở nông thôn, vẫn vô cùng đẹp trai xinh gái.Thần Thần nhướng mày, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Bọn con rất lo lắng cho mẹ đấy.”“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi” Phong Thiên Tuyết trấn an.Long Long bước đến trước ống kính, biểu diễn nắm đấm nhỏ của mình: “Mẹ, mấy hôm nay con đều cố gắng luyện võ đấy.Chờ bao giờ con luyện được khỏe hơn, con lại có thể bảo vệ mẹ”“Cảm ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết cười vui mừng nói, “Nhị Bảo giỏi quá!”“Mẹ mẹ…” Gương mặt nhỏ nhắn phúng phính NguyệtNguyệt hiện ra trước ống kính, cô bé nhìn mẹ, đôi mắt to như quả nho tím lập tức rưng rưng, “Mẹ, Tam Bảo nhớ mẹ quá, hu hu hu.”Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Nguyệt Nguyệt khóc thì mắt cũng đỏ hoe nhưng hai người đàn ông nhỏ chỉ mếu máo, cố nhịn không khóc.“Tam Bảo ngoan, mẹ thu xếp xong chuyện bên này sẽ tới đón các con.”Phong Thiên Tuyết vội vàng trấn an, “Bây giờ người xấu đã bị bắt rồi, mẹ sửa căn nhà xong còn phải dọn dẹp nữa, chờ các con về là có thể nhìn thấy căn nhà đẹp và ấm áp”“Tốt quá” Ba đứa trẻ nhảy cẫng lên reo hò.“Mẹ, bọn con qua dọn dẹp với mẹ.” Thần Thần rất có trách nhiệm, “Bọn con không thể để mẹ phải vất vả dọn một mình được.”“Đúng vậy, Nhị Bảo rất khỏe, có thể làm được rất nhiều việc.”Long Long siết chặt nắm đấm, còn khoe ra bắp tay của mình.“Con cũng có thể giúp mẹ..”.

Chương 326