Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 337

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Mày là người khách đầu tiên của anh ta, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc về mày” Bạch Lộ nói thêm, “Trước đây tao bỏ ra hai chục nghìn để gọi anh ta cho mày, còn đưa chúng mày đến khách sạn.Mày cũng có thai ba đứa con hoang vào tối hôm đó..”“Không thể nào” Phong Thiên Tuyết kinh ngạc trợn trònmắt, hoảng loạn lắc đầu, “Sao có thể là anh ta được? Không thể nào…”Cho dù đêm đó cô uống rất nhiều rượu nên đầu ócchoáng váng, quả thật không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng và hình xăm sau lưng anh ta…Không sai được.“Không phải anh ta thì ai chứ?” Bạch Thu Vũ cười lạnh chế giễu: “Thái Hổ không nhớ nhầm được.Anh ta chụp ảnh lưu niệm cho từng người khách đã phục vụ!”Bà ta nói xong dùng tay ra hiệu với người Thái Lan này…Thái Hổ lấy mấy tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi hoa, dè dặt đặt lên bàn.Phong Thiên Tuyết nhìn kỹ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm…Trong tấm ảnh, cô say đến bất tỉnh nhân sự, nửa người trên chỉ còn lại một cái áo lót màu đen, gương mặt đỏ bừng, nằm mê man trên chiếc giường lớn màu trắng.Mà người Thái Lan trước mắt này cầm máy ảnh bước tới, chụp ảnh chung tình tứ với cô từ các góc độ…Phong Thiên Tuyết lập tức cảm giác nổi da gà và buồn nôn.Cô không dám tin người đã có đêm xuân với cô vào tối bốn năm trước lại là người Thái trước mắt này…Cô càng không dám tin anh ta là ba của ba đứa trẻ.“Cô còn không tin à?” Bạch Lộ lấy điện thoại di động ra và mở video, “Cô xem cái này thì sẽ tin thôi!”Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn đoạn video được phát trong điện thoại di động…Trong video, cô say đến mơ mơ màng màng, trongmiệng mắng Tư Hạo Hiên bội bạc.Bạch Lộ đỡ cô bằng một tay, một tay lựa chọn người nước ngoài duy nhất trong một đám người mẫu nam trước mặt, cũng chính là Thái Hổ, cười lạnh lùng gian ác nói: “Anh đi.Tối nay, anh phải chăm sóc chị tôi cho tốt đấy!”.

“Mày là người khách đầu tiên của anh ta, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc về mày” Bạch Lộ nói thêm, “Trước đây tao bỏ ra hai chục nghìn để gọi anh ta cho mày, còn đưa chúng mày đến khách sạn.

Mày cũng có thai ba đứa con hoang vào tối hôm đó..”

“Không thể nào” Phong Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn

mắt, hoảng loạn lắc đầu, “Sao có thể là anh ta được? Không thể nào…”

Cho dù đêm đó cô uống rất nhiều rượu nên đầu óc

choáng váng, quả thật không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng và hình xăm sau lưng anh ta…

Không sai được.

“Không phải anh ta thì ai chứ?” Bạch Thu Vũ cười lạnh chế giễu: “Thái Hổ không nhớ nhầm được.

Anh ta chụp ảnh lưu niệm cho từng người khách đã phục vụ!”

Bà ta nói xong dùng tay ra hiệu với người Thái Lan này…

Thái Hổ lấy mấy tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi hoa, dè dặt đặt lên bàn.

Phong Thiên Tuyết nhìn kỹ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm…

Trong tấm ảnh, cô say đến bất tỉnh nhân sự, nửa người trên chỉ còn lại một cái áo lót màu đen, gương mặt đỏ bừng, nằm mê man trên chiếc giường lớn màu trắng.

Mà người Thái Lan trước mắt này cầm máy ảnh bước tới, chụp ảnh chung tình tứ với cô từ các góc độ…

Phong Thiên Tuyết lập tức cảm giác nổi da gà và buồn nôn.

Cô không dám tin người đã có đêm xuân với cô vào tối bốn năm trước lại là người Thái trước mắt này…

Cô càng không dám tin anh ta là ba của ba đứa trẻ.

“Cô còn không tin à?” Bạch Lộ lấy điện thoại di động ra và mở video, “Cô xem cái này thì sẽ tin thôi!”

Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn đoạn video được phát trong điện thoại di động…

Trong video, cô say đến mơ mơ màng màng, trong

miệng mắng Tư Hạo Hiên bội bạc.

Bạch Lộ đỡ cô bằng một tay, một tay lựa chọn người nước ngoài duy nhất trong một đám người mẫu nam trước mặt, cũng chính là Thái Hổ, cười lạnh lùng gian ác nói: “Anh đi.

Tối nay, anh phải chăm sóc chị tôi cho tốt đấy!”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Mày là người khách đầu tiên của anh ta, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc về mày” Bạch Lộ nói thêm, “Trước đây tao bỏ ra hai chục nghìn để gọi anh ta cho mày, còn đưa chúng mày đến khách sạn.Mày cũng có thai ba đứa con hoang vào tối hôm đó..”“Không thể nào” Phong Thiên Tuyết kinh ngạc trợn trònmắt, hoảng loạn lắc đầu, “Sao có thể là anh ta được? Không thể nào…”Cho dù đêm đó cô uống rất nhiều rượu nên đầu ócchoáng váng, quả thật không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng và hình xăm sau lưng anh ta…Không sai được.“Không phải anh ta thì ai chứ?” Bạch Thu Vũ cười lạnh chế giễu: “Thái Hổ không nhớ nhầm được.Anh ta chụp ảnh lưu niệm cho từng người khách đã phục vụ!”Bà ta nói xong dùng tay ra hiệu với người Thái Lan này…Thái Hổ lấy mấy tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi hoa, dè dặt đặt lên bàn.Phong Thiên Tuyết nhìn kỹ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm…Trong tấm ảnh, cô say đến bất tỉnh nhân sự, nửa người trên chỉ còn lại một cái áo lót màu đen, gương mặt đỏ bừng, nằm mê man trên chiếc giường lớn màu trắng.Mà người Thái Lan trước mắt này cầm máy ảnh bước tới, chụp ảnh chung tình tứ với cô từ các góc độ…Phong Thiên Tuyết lập tức cảm giác nổi da gà và buồn nôn.Cô không dám tin người đã có đêm xuân với cô vào tối bốn năm trước lại là người Thái trước mắt này…Cô càng không dám tin anh ta là ba của ba đứa trẻ.“Cô còn không tin à?” Bạch Lộ lấy điện thoại di động ra và mở video, “Cô xem cái này thì sẽ tin thôi!”Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn đoạn video được phát trong điện thoại di động…Trong video, cô say đến mơ mơ màng màng, trongmiệng mắng Tư Hạo Hiên bội bạc.Bạch Lộ đỡ cô bằng một tay, một tay lựa chọn người nước ngoài duy nhất trong một đám người mẫu nam trước mặt, cũng chính là Thái Hổ, cười lạnh lùng gian ác nói: “Anh đi.Tối nay, anh phải chăm sóc chị tôi cho tốt đấy!”.

Chương 337