Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 344

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nghe thấy lời nói thâm tình như vậy, Phong Thiên Tuyết lại không biết phải đáp lại thể nào.Cô nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, thầm cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô cũng đành phải chịu đựng.Bây giờ cô đang gánh rất nhiều trách nhiệm trên vai, còn chẳng thể sống bình thường.Cô không muốn làm liên lụy đến bất kỳ người nào nữa.“Anh cũng biết chuyện năm đó rồi” Sở Tử Mặc không kiềm lòng được mà nhắc đến chuyện cũ: “Nếu như người đính hôn với em là anh thì anh tuyệt đối sẽ không để em phải thất vọng.Còn chuyện của bác Phong nữa, có anh ở đây, chắc chắn là bác ấy đã không gặp chuyện bất trắc rồi”Nghe câu nói đó, Phong Thiên Tuyết chỉ thấy cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ bừng lên.Cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh ta thấy cảnh mình đau lòng.Trước kia cô lựa chọn Tư Hạo Hiên, từ chối Sở Tử Mặc, mà bây giờ cuộc đờilại và cho cô một cái tát đau điếng.Gia sản của nhà họ Sở ở nước ngoài, người nhà họ luôn sống rất khiêm tốn.Bố của Sở Tử Hàm và Sở Tử Mặc là hai anh em ruột với nhau.Mười năm trước, gia tộc của Sở Tử Hàm chỉ mới có chỗ đứng ở thành phố Hải, mấy năm qua, nhờ vào sự dẫn dắt và ủng hộ của ba Sở Tử Mặc, họ đã bắt từ từ mở rộng ra.Gần như vượt qua cả nhà họ Tư rồi.Như vậy cũng đủ để thấy rằng gia tài và quyền thể của nhà họ Sở mạnh đến nhường nào.Họ có những thủ đoạn, tài sản và quyền thế độc đáo của riêng họ trong giới kinh doanh.Ngay cả Dạ Chấn Đình vẫn luôn duy ngã độc tôn như vậy mà cũng phải khách sáo với người nhà họ Sở.Vậy nên, Sở Tử Mặc nói vậy cũng đúng, nếu như năm đó có anh ta thì Phong Thiên Dương cũng sẽ không bị ép vào đường cùng.Trước kia Phong Thiên Dương thích Sở Tử Mặc hơn là Tư Hạo Hiên, nhưng ông ta tôn trọng sự lựa chọn của Phong Thiên Tuyết.Rồi sau đó Sở Tử Mặc nổi giận, rời khỏi thành phố Hải, cứ thế cắt đứt liên lạc với mọi người, chẳng ai tìm được anh ta.Cũng chính vì thế mà người nhà họ Phong mới bỏ lỡ mất vị cứu tinh cuối cùng của đời mình.“Lỗi ở anh” Sở Tử Mặc tự trách bản thân: “Nếu trước kia anh không hành động theo cảm tính, rời khỏi thành phố Hải trong cơn giận, rồi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra với bác Phong.”“Chuyện này không liên quan đến anh đâu” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, “Chắc đây là số mệnh rồi.”“Trước kia em không nói vậy.” Sở Tử Mặc nhìn cô với ánh mắt đau lòng: “Chắc là những năm qua em sống khổ lắm à?”.

Nghe thấy lời nói thâm tình như vậy, Phong Thiên Tuyết lại không biết phải đáp lại thể nào.

Cô nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, thầm cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô cũng đành phải chịu đựng.

Bây giờ cô đang gánh rất nhiều trách nhiệm trên vai, còn chẳng thể sống bình thường.

Cô không muốn làm liên lụy đến bất kỳ người nào nữa.

“Anh cũng biết chuyện năm đó rồi” Sở Tử Mặc không kiềm lòng được mà nhắc đến chuyện cũ: “Nếu như người đính hôn với em là anh thì anh tuyệt đối sẽ không để em phải thất vọng.

Còn chuyện của bác Phong nữa, có anh ở đây, chắc chắn là bác ấy đã không gặp chuyện bất trắc rồi”

Nghe câu nói đó, Phong Thiên Tuyết chỉ thấy cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ bừng lên.

Cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh ta thấy cảnh mình đau lòng.

Trước kia cô lựa chọn Tư Hạo Hiên, từ chối Sở Tử Mặc, mà bây giờ cuộc đời

lại và cho cô một cái tát đau điếng.

Gia sản của nhà họ Sở ở nước ngoài, người nhà họ luôn sống rất khiêm tốn.

Bố của Sở Tử Hàm và Sở Tử Mặc là hai anh em ruột với nhau.

Mười năm trước, gia tộc của Sở Tử Hàm chỉ mới có chỗ đứng ở thành phố Hải, mấy năm qua, nhờ vào sự dẫn dắt và ủng hộ của ba Sở Tử Mặc, họ đã bắt từ từ mở rộng ra.

Gần như vượt qua cả nhà họ Tư rồi.

Như vậy cũng đủ để thấy rằng gia tài và quyền thể của nhà họ Sở mạnh đến nhường nào.

Họ có những thủ đoạn, tài sản và quyền thế độc đáo của riêng họ trong giới kinh doanh.

Ngay cả Dạ Chấn Đình vẫn luôn duy ngã độc tôn như vậy mà cũng phải khách sáo với người nhà họ Sở.

Vậy nên, Sở Tử Mặc nói vậy cũng đúng, nếu như năm đó có anh ta thì Phong Thiên Dương cũng sẽ không bị ép vào đường cùng.

Trước kia Phong Thiên Dương thích Sở Tử Mặc hơn là Tư Hạo Hiên, nhưng ông ta tôn trọng sự lựa chọn của Phong Thiên Tuyết.

Rồi sau đó Sở Tử Mặc nổi giận, rời khỏi thành phố Hải, cứ thế cắt đứt liên lạc với mọi người, chẳng ai tìm được anh ta.

Cũng chính vì thế mà người nhà họ Phong mới bỏ lỡ mất vị cứu tinh cuối cùng của đời mình.

“Lỗi ở anh” Sở Tử Mặc tự trách bản thân: “Nếu trước kia anh không hành động theo cảm tính, rời khỏi thành phố Hải trong cơn giận, rồi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra với bác Phong.”

“Chuyện này không liên quan đến anh đâu” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, “Chắc đây là số mệnh rồi.”

“Trước kia em không nói vậy.” Sở Tử Mặc nhìn cô với ánh mắt đau lòng: “Chắc là những năm qua em sống khổ lắm à?”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nghe thấy lời nói thâm tình như vậy, Phong Thiên Tuyết lại không biết phải đáp lại thể nào.Cô nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, thầm cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô cũng đành phải chịu đựng.Bây giờ cô đang gánh rất nhiều trách nhiệm trên vai, còn chẳng thể sống bình thường.Cô không muốn làm liên lụy đến bất kỳ người nào nữa.“Anh cũng biết chuyện năm đó rồi” Sở Tử Mặc không kiềm lòng được mà nhắc đến chuyện cũ: “Nếu như người đính hôn với em là anh thì anh tuyệt đối sẽ không để em phải thất vọng.Còn chuyện của bác Phong nữa, có anh ở đây, chắc chắn là bác ấy đã không gặp chuyện bất trắc rồi”Nghe câu nói đó, Phong Thiên Tuyết chỉ thấy cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ bừng lên.Cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh ta thấy cảnh mình đau lòng.Trước kia cô lựa chọn Tư Hạo Hiên, từ chối Sở Tử Mặc, mà bây giờ cuộc đờilại và cho cô một cái tát đau điếng.Gia sản của nhà họ Sở ở nước ngoài, người nhà họ luôn sống rất khiêm tốn.Bố của Sở Tử Hàm và Sở Tử Mặc là hai anh em ruột với nhau.Mười năm trước, gia tộc của Sở Tử Hàm chỉ mới có chỗ đứng ở thành phố Hải, mấy năm qua, nhờ vào sự dẫn dắt và ủng hộ của ba Sở Tử Mặc, họ đã bắt từ từ mở rộng ra.Gần như vượt qua cả nhà họ Tư rồi.Như vậy cũng đủ để thấy rằng gia tài và quyền thể của nhà họ Sở mạnh đến nhường nào.Họ có những thủ đoạn, tài sản và quyền thế độc đáo của riêng họ trong giới kinh doanh.Ngay cả Dạ Chấn Đình vẫn luôn duy ngã độc tôn như vậy mà cũng phải khách sáo với người nhà họ Sở.Vậy nên, Sở Tử Mặc nói vậy cũng đúng, nếu như năm đó có anh ta thì Phong Thiên Dương cũng sẽ không bị ép vào đường cùng.Trước kia Phong Thiên Dương thích Sở Tử Mặc hơn là Tư Hạo Hiên, nhưng ông ta tôn trọng sự lựa chọn của Phong Thiên Tuyết.Rồi sau đó Sở Tử Mặc nổi giận, rời khỏi thành phố Hải, cứ thế cắt đứt liên lạc với mọi người, chẳng ai tìm được anh ta.Cũng chính vì thế mà người nhà họ Phong mới bỏ lỡ mất vị cứu tinh cuối cùng của đời mình.“Lỗi ở anh” Sở Tử Mặc tự trách bản thân: “Nếu trước kia anh không hành động theo cảm tính, rời khỏi thành phố Hải trong cơn giận, rồi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra với bác Phong.”“Chuyện này không liên quan đến anh đâu” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, “Chắc đây là số mệnh rồi.”“Trước kia em không nói vậy.” Sở Tử Mặc nhìn cô với ánh mắt đau lòng: “Chắc là những năm qua em sống khổ lắm à?”.

Chương 344