Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 357
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Đồng thời cô cũng cười nhạo bản thân mình đã quá ngây thơ, trước đây cô còn tưởng rằng Sở Tử Hàm là một người đơn giản, là một cô gái tốt luôn đối xử chân thành với mọi người.Nhưng thật ra, chẳng qua là Sở Tử Hàm che giấu tốt hơn Bạch Lộ mà thôi.“Tôi muốn tìm Tử Mặc”Phong Thiên Tuyết cố gắng để khiến cho giọng nói mình nghe bình tĩnh nhất có thế, cô không muốn để mất bình tĩnh trước mặt Sở Tử Hàm.“Anh Tử Mặc bị ốm rồi.” Sở Tử Hàm nói với vẻ xót xa: “Tối qua anh ấy về là đã cảm thấy không thoải mái.Sáng nay ba tôi lên gọi anh ấy xuống ăn sáng thì phát hiện ra anh ấy đã ngất đi vì sốt nên đã đưa đi bệnh viện luôn rồi.Bây giờ ba mẹ tôi vẫn còn đang ở bệnh viện, trông chừng anh ấy”.“Sao lại thế được?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ: “Tối hôm qua, lúc chúng tôi chia tay nhau anh ấy vẫn ổn mà.”“Tôi còn đang định hỏi cô đấy.” Sở Tử Hàm hỏi ngược lại: “Cô nên biết là anh Tử Mặc từ nhỏ đã yếu tim rồi, lại còn dị ứng một số loại đồ ăn nữa.Có phải là cô đã dẫn anh ấy ăn gì đó không sạch sẽ nên mới khiến anh ấy ngã bệnh không hả?”Phong Thiên Tuyết không nói nên lời.Rõ ràng kẻ đầu sỏ đang ở ngay trước mắt nhưng cô không những không thể chất vấn mà còn bị áp đảo ngược lại!Phong Thiên Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng bản thân vô dụng… “Thôi, tôi phải đến bệnh viện thăm anh Tử Mặc đây, cô giữ gìn sức khỏe, gặp lại sau!”Sở Tử Hàm nói khách sáo rồi cúp máy.Bàn tay cầm điện thoại của Phong Thiên Tuyết run lên.Sở Tử Hàm giấu quá giỏi, đến lúc này cô mới nhận ra.Chuyện Sở Tử Mặc bị bệnh rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay có người cố ý gây ra?Nếu chỉ vì muốn trả thù cô mà Sở Tử Hàm hãm hại anh ta thì quá đáng sợ.Nhưng Phong Thiên Tuyết có thể chắc chắn một điều.Cả gia đình Sở Tử Hàm đều phải sống nương nhờ vào mối quan hệ với Sở Tử Mặc nên cô ta không thể thật sự làm tổn thương đến Sở Tử Mặc…Có thể do bị dị ứng nên lên cơn sốt, phải vào bệnh viện chữa trị.Sau đó cô ta nhân cơ hội lấy điện thoại của Sở Tử Mặc…Anh ta là người đơn giản, không để ý những việc này cũng rất bình thường.Chỉ cần Sở Tử Mặc an toàn thì tốt rồi…Nhưng bây giờ không thể nhờ anh ta giúp đỡ, cô có thể trông cậy vào ai đây?Lòng Phong Thiên Tuyết nóng như lửa đốt…“Reng reng reng…”Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.Phong Thiên Tuyết giật mình, cúi đầu thấy là Bạch Lộ gọi đến, vội vàng bắt máy: “Alo..”.
Đồng thời cô cũng cười nhạo bản thân mình đã quá ngây thơ, trước đây cô còn tưởng rằng Sở Tử Hàm là một người đơn giản, là một cô gái tốt luôn đối xử chân thành với mọi người.
Nhưng thật ra, chẳng qua là Sở Tử Hàm che giấu tốt hơn Bạch Lộ mà thôi.
“Tôi muốn tìm Tử Mặc”
Phong Thiên Tuyết cố gắng để khiến cho giọng nói mình nghe bình tĩnh nhất có thế, cô không muốn để mất bình tĩnh trước mặt Sở Tử Hàm.
“Anh Tử Mặc bị ốm rồi.” Sở Tử Hàm nói với vẻ xót xa: “Tối qua anh ấy về là đã cảm thấy không thoải mái.
Sáng nay ba tôi lên gọi anh ấy xuống ăn sáng thì phát hiện ra anh ấy đã ngất đi vì sốt nên đã đưa đi bệnh viện luôn rồi.
Bây giờ ba mẹ tôi vẫn còn đang ở bệnh viện, trông chừng anh ấy”.
“Sao lại thế được?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ: “Tối hôm qua, lúc chúng tôi chia tay nhau anh ấy vẫn ổn mà.”
“Tôi còn đang định hỏi cô đấy.” Sở Tử Hàm hỏi ngược lại: “Cô nên biết là anh Tử Mặc từ nhỏ đã yếu tim rồi, lại còn dị ứng một số loại đồ ăn nữa.
Có phải là cô đã dẫn anh ấy ăn gì đó không sạch sẽ nên mới khiến anh ấy ngã bệnh không hả?”
Phong Thiên Tuyết không nói nên lời.
Rõ ràng kẻ đầu sỏ đang ở ngay trước mắt nhưng cô không những không thể chất vấn mà còn bị áp đảo ngược lại!
Phong Thiên Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng bản thân vô dụng… “Thôi, tôi phải đến bệnh viện thăm anh Tử Mặc đây, cô giữ gìn sức khỏe, gặp lại sau!”
Sở Tử Hàm nói khách sáo rồi cúp máy.
Bàn tay cầm điện thoại của Phong Thiên Tuyết run lên.
Sở Tử Hàm giấu quá giỏi, đến lúc này cô mới nhận ra.
Chuyện Sở Tử Mặc bị bệnh rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay có người cố ý gây ra?
Nếu chỉ vì muốn trả thù cô mà Sở Tử Hàm hãm hại anh ta thì quá đáng sợ.
Nhưng Phong Thiên Tuyết có thể chắc chắn một điều.
Cả gia đình Sở Tử Hàm đều phải sống nương nhờ vào mối quan hệ với Sở Tử Mặc nên cô ta không thể thật sự làm tổn thương đến Sở Tử Mặc…
Có thể do bị dị ứng nên lên cơn sốt, phải vào bệnh viện chữa trị.
Sau đó cô ta nhân cơ hội lấy điện thoại của Sở Tử Mặc…
Anh ta là người đơn giản, không để ý những việc này cũng rất bình thường.
Chỉ cần Sở Tử Mặc an toàn thì tốt rồi…
Nhưng bây giờ không thể nhờ anh ta giúp đỡ, cô có thể trông cậy vào ai đây?
Lòng Phong Thiên Tuyết nóng như lửa đốt…
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Phong Thiên Tuyết giật mình, cúi đầu thấy là Bạch Lộ gọi đến, vội vàng bắt máy: “Alo..”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Đồng thời cô cũng cười nhạo bản thân mình đã quá ngây thơ, trước đây cô còn tưởng rằng Sở Tử Hàm là một người đơn giản, là một cô gái tốt luôn đối xử chân thành với mọi người.Nhưng thật ra, chẳng qua là Sở Tử Hàm che giấu tốt hơn Bạch Lộ mà thôi.“Tôi muốn tìm Tử Mặc”Phong Thiên Tuyết cố gắng để khiến cho giọng nói mình nghe bình tĩnh nhất có thế, cô không muốn để mất bình tĩnh trước mặt Sở Tử Hàm.“Anh Tử Mặc bị ốm rồi.” Sở Tử Hàm nói với vẻ xót xa: “Tối qua anh ấy về là đã cảm thấy không thoải mái.Sáng nay ba tôi lên gọi anh ấy xuống ăn sáng thì phát hiện ra anh ấy đã ngất đi vì sốt nên đã đưa đi bệnh viện luôn rồi.Bây giờ ba mẹ tôi vẫn còn đang ở bệnh viện, trông chừng anh ấy”.“Sao lại thế được?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ: “Tối hôm qua, lúc chúng tôi chia tay nhau anh ấy vẫn ổn mà.”“Tôi còn đang định hỏi cô đấy.” Sở Tử Hàm hỏi ngược lại: “Cô nên biết là anh Tử Mặc từ nhỏ đã yếu tim rồi, lại còn dị ứng một số loại đồ ăn nữa.Có phải là cô đã dẫn anh ấy ăn gì đó không sạch sẽ nên mới khiến anh ấy ngã bệnh không hả?”Phong Thiên Tuyết không nói nên lời.Rõ ràng kẻ đầu sỏ đang ở ngay trước mắt nhưng cô không những không thể chất vấn mà còn bị áp đảo ngược lại!Phong Thiên Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng bản thân vô dụng… “Thôi, tôi phải đến bệnh viện thăm anh Tử Mặc đây, cô giữ gìn sức khỏe, gặp lại sau!”Sở Tử Hàm nói khách sáo rồi cúp máy.Bàn tay cầm điện thoại của Phong Thiên Tuyết run lên.Sở Tử Hàm giấu quá giỏi, đến lúc này cô mới nhận ra.Chuyện Sở Tử Mặc bị bệnh rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay có người cố ý gây ra?Nếu chỉ vì muốn trả thù cô mà Sở Tử Hàm hãm hại anh ta thì quá đáng sợ.Nhưng Phong Thiên Tuyết có thể chắc chắn một điều.Cả gia đình Sở Tử Hàm đều phải sống nương nhờ vào mối quan hệ với Sở Tử Mặc nên cô ta không thể thật sự làm tổn thương đến Sở Tử Mặc…Có thể do bị dị ứng nên lên cơn sốt, phải vào bệnh viện chữa trị.Sau đó cô ta nhân cơ hội lấy điện thoại của Sở Tử Mặc…Anh ta là người đơn giản, không để ý những việc này cũng rất bình thường.Chỉ cần Sở Tử Mặc an toàn thì tốt rồi…Nhưng bây giờ không thể nhờ anh ta giúp đỡ, cô có thể trông cậy vào ai đây?Lòng Phong Thiên Tuyết nóng như lửa đốt…“Reng reng reng…”Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.Phong Thiên Tuyết giật mình, cúi đầu thấy là Bạch Lộ gọi đến, vội vàng bắt máy: “Alo..”.