Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 378
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con vẹt nhỏ này thật đáng yêu” Cô gái giúp việc không nhịn được khen ngợi.“Phải đó, ha ha..” Lôi Vũ cười.“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo, nhớ, nhớ…”Tiểu Tứ Bảo đột nhiên vỗ cánh bị thương, gọi tên của ba bé con.Cô giúp việc không để ý, chỉ tập trung bưng bữa sáng lên bàn..Ngôn Tình HàiCòn Lôi Vũ thì hơi ngẩn người, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp.Phong Thiên Tuyết lập tức quýnh lên, cô vội vàng giải thích: “Đó là mấy đứa nhỏ nhà Thím Chu, Tiểu Tứ Bảo thường chơi với chúng.”“Mẹ ơi, bà ơi, bà ơi.”Tiểu Tứ Bảo vừa nghe thấy tên Thím Chu, lại lập tức gọi bà.“Bà về quê rồi” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng đưa Tiểu Tử Bảo vào nhà vệ sinh: “Nào, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt”Sau khi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa rồi vội vàng nhắc nhở nó: “Tiểu Tứ Bảo, không được nói lung tung, con sẽ hại chết mẹ đấy!”“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo..” Tiểu Tứ Bảo gọi tên ba bécon một cách tủi thân.“Mẹ bảo con đừng nói nữa mà” Phong Thiên Tuyết sốt ruột muốn chết: “Con yên lặng một chút, đừng nói, mẹ sẽ đưa con đi gặp chúng“Yeah!” Tiểu Tứ Bảo giương cánh như thể giành được thắng lợi.“Sợ con luôn đấy”Phong Thiên Tuyết thở dài, cô nhất định phải dành thời gian đưa Tiểu Tứ Bảo về quê để giao nó cho Thím Chu, ngoài ra cô cũng muốn xem thử Nguyệt Nguyệt đã khỏi bệnh chưa.“Cô ấy dậy rồi à?” Giọng Dạ Chấn Đình chợt vọng vào từ bên ngoài.“Vâng, cô Phong vào nhà vệ sinh rồi ạ” Lôi Vũ kính cẩn trả lời.Dạ Chẩn Đình ra dấu, Lôi Vũ dẫn cô giúp việc rời đi.Phong Thiên Tuyết vội vàng rửa mặt, bỏ Tiểu Tứ Bảo vào bồn tắm, cô nói nhỏ: “Đừng lên tiếng nhé, mẹ đi một lát rồi quay lại”Sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.“Ai không biết còn tưởng cô đang giấu một người đàn ông trong phòng tắm đấy.”Dạ Chẩn Đình nhìn cái vẻ lén lút của cô bèn giễu cượt: “Chỉ là mộ con vẹt thôi mà?”“Nó thích vào đồ ăn sáng.” Phong Thiên Tuyết cười lúng túng.“Ừ, vậy nhổ sạch lông rồi hầm nó.” Dạ Chấn Đình buột miệng nói..
“Con vẹt nhỏ này thật đáng yêu” Cô gái giúp việc không nhịn được khen ngợi.
“Phải đó, ha ha..” Lôi Vũ cười.
“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo, nhớ, nhớ…”
Tiểu Tứ Bảo đột nhiên vỗ cánh bị thương, gọi tên của ba bé con.
Cô giúp việc không để ý, chỉ tập trung bưng bữa sáng lên bàn.
.
Ngôn Tình Hài
Còn Lôi Vũ thì hơi ngẩn người, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp.
Phong Thiên Tuyết lập tức quýnh lên, cô vội vàng giải thích: “Đó là mấy đứa nhỏ nhà Thím Chu, Tiểu Tứ Bảo thường chơi với chúng.”
“Mẹ ơi, bà ơi, bà ơi.”
Tiểu Tứ Bảo vừa nghe thấy tên Thím Chu, lại lập tức gọi bà.
“Bà về quê rồi” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng đưa Tiểu Tử Bảo vào nhà vệ sinh: “Nào, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt”
Sau khi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa rồi vội vàng nhắc nhở nó: “Tiểu Tứ Bảo, không được nói lung tung, con sẽ hại chết mẹ đấy!”
“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo..” Tiểu Tứ Bảo gọi tên ba bé
con một cách tủi thân.
“Mẹ bảo con đừng nói nữa mà” Phong Thiên Tuyết sốt ruột muốn chết: “Con yên lặng một chút, đừng nói, mẹ sẽ đưa con đi gặp chúng
“Yeah!” Tiểu Tứ Bảo giương cánh như thể giành được thắng lợi.
“Sợ con luôn đấy”
Phong Thiên Tuyết thở dài, cô nhất định phải dành thời gian đưa Tiểu Tứ Bảo về quê để giao nó cho Thím Chu, ngoài ra cô cũng muốn xem thử Nguyệt Nguyệt đã khỏi bệnh chưa.
“Cô ấy dậy rồi à?” Giọng Dạ Chấn Đình chợt vọng vào từ bên ngoài.
“Vâng, cô Phong vào nhà vệ sinh rồi ạ” Lôi Vũ kính cẩn trả lời.
Dạ Chẩn Đình ra dấu, Lôi Vũ dẫn cô giúp việc rời đi.
Phong Thiên Tuyết vội vàng rửa mặt, bỏ Tiểu Tứ Bảo vào bồn tắm, cô nói nhỏ: “Đừng lên tiếng nhé, mẹ đi một lát rồi quay lại”
Sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
“Ai không biết còn tưởng cô đang giấu một người đàn ông trong phòng tắm đấy.”
Dạ Chẩn Đình nhìn cái vẻ lén lút của cô bèn giễu cượt: “Chỉ là mộ con vẹt thôi mà?”
“Nó thích vào đồ ăn sáng.” Phong Thiên Tuyết cười lúng túng.
“Ừ, vậy nhổ sạch lông rồi hầm nó.” Dạ Chấn Đình buột miệng nói..
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con vẹt nhỏ này thật đáng yêu” Cô gái giúp việc không nhịn được khen ngợi.“Phải đó, ha ha..” Lôi Vũ cười.“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo, nhớ, nhớ…”Tiểu Tứ Bảo đột nhiên vỗ cánh bị thương, gọi tên của ba bé con.Cô giúp việc không để ý, chỉ tập trung bưng bữa sáng lên bàn..Ngôn Tình HàiCòn Lôi Vũ thì hơi ngẩn người, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp.Phong Thiên Tuyết lập tức quýnh lên, cô vội vàng giải thích: “Đó là mấy đứa nhỏ nhà Thím Chu, Tiểu Tứ Bảo thường chơi với chúng.”“Mẹ ơi, bà ơi, bà ơi.”Tiểu Tứ Bảo vừa nghe thấy tên Thím Chu, lại lập tức gọi bà.“Bà về quê rồi” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng đưa Tiểu Tử Bảo vào nhà vệ sinh: “Nào, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt”Sau khi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa rồi vội vàng nhắc nhở nó: “Tiểu Tứ Bảo, không được nói lung tung, con sẽ hại chết mẹ đấy!”“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo..” Tiểu Tứ Bảo gọi tên ba bécon một cách tủi thân.“Mẹ bảo con đừng nói nữa mà” Phong Thiên Tuyết sốt ruột muốn chết: “Con yên lặng một chút, đừng nói, mẹ sẽ đưa con đi gặp chúng“Yeah!” Tiểu Tứ Bảo giương cánh như thể giành được thắng lợi.“Sợ con luôn đấy”Phong Thiên Tuyết thở dài, cô nhất định phải dành thời gian đưa Tiểu Tứ Bảo về quê để giao nó cho Thím Chu, ngoài ra cô cũng muốn xem thử Nguyệt Nguyệt đã khỏi bệnh chưa.“Cô ấy dậy rồi à?” Giọng Dạ Chấn Đình chợt vọng vào từ bên ngoài.“Vâng, cô Phong vào nhà vệ sinh rồi ạ” Lôi Vũ kính cẩn trả lời.Dạ Chẩn Đình ra dấu, Lôi Vũ dẫn cô giúp việc rời đi.Phong Thiên Tuyết vội vàng rửa mặt, bỏ Tiểu Tứ Bảo vào bồn tắm, cô nói nhỏ: “Đừng lên tiếng nhé, mẹ đi một lát rồi quay lại”Sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.“Ai không biết còn tưởng cô đang giấu một người đàn ông trong phòng tắm đấy.”Dạ Chẩn Đình nhìn cái vẻ lén lút của cô bèn giễu cượt: “Chỉ là mộ con vẹt thôi mà?”“Nó thích vào đồ ăn sáng.” Phong Thiên Tuyết cười lúng túng.“Ừ, vậy nhổ sạch lông rồi hầm nó.” Dạ Chấn Đình buột miệng nói..