Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 386
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Call boy!” Phong Thiên Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn anh, cô ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay…Dạ Chẩn Đình tưởng cô lại muốn tháo mặt nạ của anh bèn nghiêng mặt sang một bên.Nhưng lần này Phong Thiên Tuyết không chạm vào mặt nạ của anh mà lại kéo cổ áo anh ra.Đúng như cô đoán, trên vai anh có một dấu răng rất sâu, xung quanh còn có vết bầm tím.Đây là kiệt tác của cô tối qua…Dù có trùng hợp thế nào đi nữa thì cũng không thể kì quặc tới mức này.Trong lòng Phong Thiên Tuyết vô cùng kích động, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình: “Là anh, đúng là anh!”Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, anh ôm cô chuẩn bị rời đi.Phong Thiên Tuyết chợt đưa tay tháo mặt nạ của anh trong khi hai tay anh đang bận…Khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn lờ mờ, đội mày kiếm chau lại loáng thoáng ẩn chứa sự tức giận, ánh mắt tối tăm lạnh leo.Trúng phóc…Call boy chính là Dạ Chấn Đình!Dạ Chẩn Đình chính là call boy!Cuối cùng cô cũng đã kiểm chứng được thân phận thật sự!Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Phong Thiên Tuyết, phức tạp khôn xiết…“Vui lắm sao?” Dạ Chấn Đình vỗ mạnh vào mông cô.“Dạ Chấn Đình, tại sao anh lại gạt tôi?” Phong Thiên Tuyết giận dữ chất vấn.Dạ Chấn Đình không trả lời, ôm cô chuẩn bị rời đi.“Thả tôi ra, thả tôi ra…” Bạch Lộ liều mạng vùng vẫy thét gào: “Tại sao các anh lại muốn bảo vệ Phong Thiên Tuyết? Con khốn rác rưởi này đi tới đầu cũng quyến rũ đàn ông, bốn năm trước cô ta lên giường với một tên call boy, còn sinh cho tên đó..”“Câm miệng!” Phong Thiên Tuyết quay đầu lại quát, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Bạch Lộ.Cô đang nói với cô ta, miễn là chuyện ba đứa trẻ không bị lộ, cô tự nhiên sẽ xin tha cho cô ta….
“Call boy!” Phong Thiên Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn anh, cô ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay…
Dạ Chẩn Đình tưởng cô lại muốn tháo mặt nạ của anh bèn nghiêng mặt sang một bên.
Nhưng lần này Phong Thiên Tuyết không chạm vào mặt nạ của anh mà lại kéo cổ áo anh ra.
Đúng như cô đoán, trên vai anh có một dấu răng rất sâu, xung quanh còn có vết bầm tím.
Đây là kiệt tác của cô tối qua…
Dù có trùng hợp thế nào đi nữa thì cũng không thể kì quặc tới mức này.
Trong lòng Phong Thiên Tuyết vô cùng kích động, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình: “Là anh, đúng là anh!”
Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, anh ôm cô chuẩn bị rời đi.
Phong Thiên Tuyết chợt đưa tay tháo mặt nạ của anh trong khi hai tay anh đang bận…
Khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn lờ mờ, đội mày kiếm chau lại loáng thoáng ẩn chứa sự tức giận, ánh mắt tối tăm lạnh leo.
Trúng phóc…
Call boy chính là Dạ Chấn Đình!
Dạ Chẩn Đình chính là call boy!
Cuối cùng cô cũng đã kiểm chứng được thân phận thật sự!
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Phong Thiên Tuyết, phức tạp khôn xiết…
“Vui lắm sao?” Dạ Chấn Đình vỗ mạnh vào mông cô.
“Dạ Chấn Đình, tại sao anh lại gạt tôi?” Phong Thiên Tuyết giận dữ chất vấn.
Dạ Chấn Đình không trả lời, ôm cô chuẩn bị rời đi.
“Thả tôi ra, thả tôi ra…” Bạch Lộ liều mạng vùng vẫy thét gào: “Tại sao các anh lại muốn bảo vệ Phong Thiên Tuyết? Con khốn rác rưởi này đi tới đầu cũng quyến rũ đàn ông, bốn năm trước cô ta lên giường với một tên call boy, còn sinh cho tên đó..”
“Câm miệng!” Phong Thiên Tuyết quay đầu lại quát, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Bạch Lộ.
Cô đang nói với cô ta, miễn là chuyện ba đứa trẻ không bị lộ, cô tự nhiên sẽ xin tha cho cô ta….
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Call boy!” Phong Thiên Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn anh, cô ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay…Dạ Chẩn Đình tưởng cô lại muốn tháo mặt nạ của anh bèn nghiêng mặt sang một bên.Nhưng lần này Phong Thiên Tuyết không chạm vào mặt nạ của anh mà lại kéo cổ áo anh ra.Đúng như cô đoán, trên vai anh có một dấu răng rất sâu, xung quanh còn có vết bầm tím.Đây là kiệt tác của cô tối qua…Dù có trùng hợp thế nào đi nữa thì cũng không thể kì quặc tới mức này.Trong lòng Phong Thiên Tuyết vô cùng kích động, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình: “Là anh, đúng là anh!”Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, anh ôm cô chuẩn bị rời đi.Phong Thiên Tuyết chợt đưa tay tháo mặt nạ của anh trong khi hai tay anh đang bận…Khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn lờ mờ, đội mày kiếm chau lại loáng thoáng ẩn chứa sự tức giận, ánh mắt tối tăm lạnh leo.Trúng phóc…Call boy chính là Dạ Chấn Đình!Dạ Chẩn Đình chính là call boy!Cuối cùng cô cũng đã kiểm chứng được thân phận thật sự!Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Phong Thiên Tuyết, phức tạp khôn xiết…“Vui lắm sao?” Dạ Chấn Đình vỗ mạnh vào mông cô.“Dạ Chấn Đình, tại sao anh lại gạt tôi?” Phong Thiên Tuyết giận dữ chất vấn.Dạ Chấn Đình không trả lời, ôm cô chuẩn bị rời đi.“Thả tôi ra, thả tôi ra…” Bạch Lộ liều mạng vùng vẫy thét gào: “Tại sao các anh lại muốn bảo vệ Phong Thiên Tuyết? Con khốn rác rưởi này đi tới đầu cũng quyến rũ đàn ông, bốn năm trước cô ta lên giường với một tên call boy, còn sinh cho tên đó..”“Câm miệng!” Phong Thiên Tuyết quay đầu lại quát, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Bạch Lộ.Cô đang nói với cô ta, miễn là chuyện ba đứa trẻ không bị lộ, cô tự nhiên sẽ xin tha cho cô ta….