Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 391
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Trong video và trong hình cũng đâu có lộ mặt chứ.Sao không thể là người khác?Phong Thiên Tuyết nhìn Da Chấn Đình, dường như anh không định vạch trần sự thật, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn cả nhà này, như thể đang nhìn mấy thằng hề nhảy nhót.Bạch Thu Vũ lau nước mắt, đáng thương nói: “Sếp Dạ, chúng tôi có mắt mà.không thấy thái sơn, hiểu lầm cậu nên làm ra chuyện ngu ngốc, nhưng chúng tôi cũng đã trả giá rồi, cậu đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi đi.”“Các người không nên cầu xin tôi mà nên cầu xin cô ấy” Dạ Chấn Đình chỉ Phong Thiên Tuyết.“Thiên Tuyết… Phong Thế Nguyên lập tức đi tới, đau khổ van nài: “Là chú hai sai rồi, chủ hai không nên hiểu lầm cháu, cháu nể mặt ba cháu nói đỡ vài lời với sếp Dạ, để cậu ấy thả nhà chú ra ngoài đi.”Phong Thiên Tuyết thầm cười khẩy, trước đây cả nhà bọn họ đối xử với cô như vậy, sao không nghĩ đến ba cô?Bây giờ biết nhắc đến ba cô rồi?“Đúng đấy Thiên Tuyết, thím xin lỗi cháu, xin cháu đấy.”Bạch Thu Vũ cũng hạ mình cầu xin Phong Thiên Tuyết, chỉ có Bạch Lộ là vẫn tức giận trừng cô.“Khoan hẵng nói đến chuyện ra ngoài, còn một vài chuyện các người vẫn chưa giải thích rõ” Dạ Chẩn Đình ngắt lời bọn họ.Cả nhà lập tức im lặng, sợ hãi bất an nhìn anh.“Tôi… tôi đã giải thích rõ ràng hết rồi” Thái Hổ yếu ớt nói: “Tôi không giấu bất cứ điều gì.”“Vậy sao?” Dạ Chấn Đình dời mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương.Thái Hổ hoảng sợ quỳ phịch xuống đấy, luống cuống nói: “Tôi nói, tôi nói hết.Lúc sắp đi, tôi… tôi trộm tiền trong ví cô ta, hết rồi.”“Thảo nào lúc tôi tỉnh lại còn chẳng có tiền để gọi xe.” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm.“Anh không lợi dụng lúc cô ấy không chú ý mà sàm sỡ?”Điện thoại siêu mỏng xoay chuyển trong lòng bàn tay Dạ Chẩn Đình, ánh mắt anh đằng đằng sát khí.“Không có thật sự không có” Thái Hổ vội giải thích: “Thực ra tôi hoàn toàn không phải một người đàn ông bình thường, sao tôi có thể sàm sỡ cô ấy?”“Hả?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên mở lớn mắt: “Ý gì?”.
Trong video và trong hình cũng đâu có lộ mặt chứ.
Sao không thể là người khác?
Phong Thiên Tuyết nhìn Da Chấn Đình, dường như anh không định vạch trần sự thật, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn cả nhà này, như thể đang nhìn mấy thằng hề nhảy nhót.
Bạch Thu Vũ lau nước mắt, đáng thương nói: “Sếp Dạ, chúng tôi có mắt mà.
không thấy thái sơn, hiểu lầm cậu nên làm ra chuyện ngu ngốc, nhưng chúng tôi cũng đã trả giá rồi, cậu đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi đi.”
“Các người không nên cầu xin tôi mà nên cầu xin cô ấy” Dạ Chấn Đình chỉ Phong Thiên Tuyết.
“Thiên Tuyết… Phong Thế Nguyên lập tức đi tới, đau khổ van nài: “Là chú hai sai rồi, chủ hai không nên hiểu lầm cháu, cháu nể mặt ba cháu nói đỡ vài lời với sếp Dạ, để cậu ấy thả nhà chú ra ngoài đi.”
Phong Thiên Tuyết thầm cười khẩy, trước đây cả nhà bọn họ đối xử với cô như vậy, sao không nghĩ đến ba cô?
Bây giờ biết nhắc đến ba cô rồi?
“Đúng đấy Thiên Tuyết, thím xin lỗi cháu, xin cháu đấy.”
Bạch Thu Vũ cũng hạ mình cầu xin Phong Thiên Tuyết, chỉ có Bạch Lộ là vẫn tức giận trừng cô.
“Khoan hẵng nói đến chuyện ra ngoài, còn một vài chuyện các người vẫn chưa giải thích rõ” Dạ Chẩn Đình ngắt lời bọn họ.
Cả nhà lập tức im lặng, sợ hãi bất an nhìn anh.
“Tôi… tôi đã giải thích rõ ràng hết rồi” Thái Hổ yếu ớt nói: “Tôi không giấu bất cứ điều gì.”
“Vậy sao?” Dạ Chấn Đình dời mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Thái Hổ hoảng sợ quỳ phịch xuống đấy, luống cuống nói: “Tôi nói, tôi nói hết.
Lúc sắp đi, tôi… tôi trộm tiền trong ví cô ta, hết rồi.”
“Thảo nào lúc tôi tỉnh lại còn chẳng có tiền để gọi xe.” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Anh không lợi dụng lúc cô ấy không chú ý mà sàm sỡ?”
Điện thoại siêu mỏng xoay chuyển trong lòng bàn tay Dạ Chẩn Đình, ánh mắt anh đằng đằng sát khí.
“Không có thật sự không có” Thái Hổ vội giải thích: “Thực ra tôi hoàn toàn không phải một người đàn ông bình thường, sao tôi có thể sàm sỡ cô ấy?”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên mở lớn mắt: “Ý gì?”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Trong video và trong hình cũng đâu có lộ mặt chứ.Sao không thể là người khác?Phong Thiên Tuyết nhìn Da Chấn Đình, dường như anh không định vạch trần sự thật, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn cả nhà này, như thể đang nhìn mấy thằng hề nhảy nhót.Bạch Thu Vũ lau nước mắt, đáng thương nói: “Sếp Dạ, chúng tôi có mắt mà.không thấy thái sơn, hiểu lầm cậu nên làm ra chuyện ngu ngốc, nhưng chúng tôi cũng đã trả giá rồi, cậu đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi đi.”“Các người không nên cầu xin tôi mà nên cầu xin cô ấy” Dạ Chấn Đình chỉ Phong Thiên Tuyết.“Thiên Tuyết… Phong Thế Nguyên lập tức đi tới, đau khổ van nài: “Là chú hai sai rồi, chủ hai không nên hiểu lầm cháu, cháu nể mặt ba cháu nói đỡ vài lời với sếp Dạ, để cậu ấy thả nhà chú ra ngoài đi.”Phong Thiên Tuyết thầm cười khẩy, trước đây cả nhà bọn họ đối xử với cô như vậy, sao không nghĩ đến ba cô?Bây giờ biết nhắc đến ba cô rồi?“Đúng đấy Thiên Tuyết, thím xin lỗi cháu, xin cháu đấy.”Bạch Thu Vũ cũng hạ mình cầu xin Phong Thiên Tuyết, chỉ có Bạch Lộ là vẫn tức giận trừng cô.“Khoan hẵng nói đến chuyện ra ngoài, còn một vài chuyện các người vẫn chưa giải thích rõ” Dạ Chẩn Đình ngắt lời bọn họ.Cả nhà lập tức im lặng, sợ hãi bất an nhìn anh.“Tôi… tôi đã giải thích rõ ràng hết rồi” Thái Hổ yếu ớt nói: “Tôi không giấu bất cứ điều gì.”“Vậy sao?” Dạ Chấn Đình dời mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương.Thái Hổ hoảng sợ quỳ phịch xuống đấy, luống cuống nói: “Tôi nói, tôi nói hết.Lúc sắp đi, tôi… tôi trộm tiền trong ví cô ta, hết rồi.”“Thảo nào lúc tôi tỉnh lại còn chẳng có tiền để gọi xe.” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm.“Anh không lợi dụng lúc cô ấy không chú ý mà sàm sỡ?”Điện thoại siêu mỏng xoay chuyển trong lòng bàn tay Dạ Chẩn Đình, ánh mắt anh đằng đằng sát khí.“Không có thật sự không có” Thái Hổ vội giải thích: “Thực ra tôi hoàn toàn không phải một người đàn ông bình thường, sao tôi có thể sàm sỡ cô ấy?”“Hả?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên mở lớn mắt: “Ý gì?”.