Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 395
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con điên rồi sao?” Bạch Thu Vũ kích động mắng: “Đó là con của Dạ Chấn Đình đấy, nếu cậu ta biết thì chúng ta chết chắc.”“Ai biết có phải không?” Bạch Lộ lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết: “Nếu ba đứa con hoang đó là con của Dạ Chẩn Đình thì cô ta đã đòi nhận thân lâu rồi, còn che giấu đến giờ à?”“Ba cũng thấy kỳ” Phong Thế Nguyên chất vấn: “Thiên Tuyết, rốt cuộc ba đứa trẻ có phải con của Dạ Chẩn Đình không?”Phong Thiên Tuyết mặc kệ bọn họ, cô lo lắng ấn điện thoại mình, muốn gọi cho Sở Tử Mặc để xác nhận sự an toàn của bọn trẻ.Nhưng ở đây điện thoại không có tín hiệu, cô hoàn toàn không gọi đi được.“Đây là phòng bí mật, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt, không hề có mạng” Bạch Thu Vũ đi tới kéo Phong Thiên Tuyết: “Mày nói thật cho tao biết, rốt cuộc bọn trẻ có phải con của Dạ Chấn Đình không?”“Liên quan gì đến bà!” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đẩy bà ta ra.Bạch Thu Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lòng cũng như lửa đốt, trách mắng Bạch Lộ: “Con đấy, mẹ đã bảo con đừng có kích động rồi, sao con cứ giấu mẹ làm chuyện ngu ngốc vậy?”Hiện tại tâm trạng của Bạch Thu Vũ rất phức tạp, bà ta vừa hi vọng bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình vừa hi vọng không phải.Nếu bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình, vậy họ che giấu giúp Phong Thiên Tuyết thì sẽ không bị giận lây.Nhưng nếu người của Bạch Lộ thật sự bắt bọn trẻ rồi làm ra chuyện không may gì đó thì cả nhà bọn họ đi đời rồi.Nếu bạn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình thì Dạ Chấn Đình sẽ cảm thấy bọn họ cố ý cùng nhau lừa anh, chơi anh, đến lúc đó cả nhà bọn họ cũng sẽ rắc rối.Nhưng nếu bạn trẻ không phải con anh, lỡ như xảy ra bất trắc gì, ít nhất thì Dạ Chẩn Đình sẽ không đưa bọn họ vào chỗ chết.Cho nên, giữa hai điều hại thì vẫn nên chọn điều hại ít hơn, bọn họ hi vọng bọn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình.Trong xe, Dạ Huy cẩn thận hỏi: “Thật sự phải nhốt cô Phong ở đó sao?”“Cô ấy không chịu nói thì tiếp tục nhốt.”Vẻ mặt Dạ Chấn Đình lạnh lùng, không có chỗ để thương lượng.“Hay là tôi đi điều tra?” Dạ Huy khẽ nói: “Thực ra, chắc không phải là vấn đề phức tạp gì, điều tra cái là ra ngay.”.
“Con điên rồi sao?” Bạch Thu Vũ kích động mắng: “Đó là con của Dạ Chấn Đình đấy, nếu cậu ta biết thì chúng ta chết chắc.”
“Ai biết có phải không?” Bạch Lộ lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết: “Nếu ba đứa con hoang đó là con của Dạ Chẩn Đình thì cô ta đã đòi nhận thân lâu rồi, còn che giấu đến giờ à?”
“Ba cũng thấy kỳ” Phong Thế Nguyên chất vấn: “Thiên Tuyết, rốt cuộc ba đứa trẻ có phải con của Dạ Chẩn Đình không?”
Phong Thiên Tuyết mặc kệ bọn họ, cô lo lắng ấn điện thoại mình, muốn gọi cho Sở Tử Mặc để xác nhận sự an toàn của bọn trẻ.
Nhưng ở đây điện thoại không có tín hiệu, cô hoàn toàn không gọi đi được.
“Đây là phòng bí mật, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt, không hề có mạng” Bạch Thu Vũ đi tới kéo Phong Thiên Tuyết: “Mày nói thật cho tao biết, rốt cuộc bọn trẻ có phải con của Dạ Chấn Đình không?”
“Liên quan gì đến bà!” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đẩy bà ta ra.
Bạch Thu Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lòng cũng như lửa đốt, trách mắng Bạch Lộ: “Con đấy, mẹ đã bảo con đừng có kích động rồi, sao con cứ giấu mẹ làm chuyện ngu ngốc vậy?”
Hiện tại tâm trạng của Bạch Thu Vũ rất phức tạp, bà ta vừa hi vọng bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình vừa hi vọng không phải.
Nếu bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình, vậy họ che giấu giúp Phong Thiên Tuyết thì sẽ không bị giận lây.
Nhưng nếu người của Bạch Lộ thật sự bắt bọn trẻ rồi làm ra chuyện không may gì đó thì cả nhà bọn họ đi đời rồi.
Nếu bạn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình thì Dạ Chấn Đình sẽ cảm thấy bọn họ cố ý cùng nhau lừa anh, chơi anh, đến lúc đó cả nhà bọn họ cũng sẽ rắc rối.
Nhưng nếu bạn trẻ không phải con anh, lỡ như xảy ra bất trắc gì, ít nhất thì Dạ Chẩn Đình sẽ không đưa bọn họ vào chỗ chết.
Cho nên, giữa hai điều hại thì vẫn nên chọn điều hại ít hơn, bọn họ hi vọng bọn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình.
Trong xe, Dạ Huy cẩn thận hỏi: “Thật sự phải nhốt cô Phong ở đó sao?”
“Cô ấy không chịu nói thì tiếp tục nhốt.”
Vẻ mặt Dạ Chấn Đình lạnh lùng, không có chỗ để thương lượng.
“Hay là tôi đi điều tra?” Dạ Huy khẽ nói: “Thực ra, chắc không phải là vấn đề phức tạp gì, điều tra cái là ra ngay.”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Con điên rồi sao?” Bạch Thu Vũ kích động mắng: “Đó là con của Dạ Chấn Đình đấy, nếu cậu ta biết thì chúng ta chết chắc.”“Ai biết có phải không?” Bạch Lộ lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết: “Nếu ba đứa con hoang đó là con của Dạ Chẩn Đình thì cô ta đã đòi nhận thân lâu rồi, còn che giấu đến giờ à?”“Ba cũng thấy kỳ” Phong Thế Nguyên chất vấn: “Thiên Tuyết, rốt cuộc ba đứa trẻ có phải con của Dạ Chẩn Đình không?”Phong Thiên Tuyết mặc kệ bọn họ, cô lo lắng ấn điện thoại mình, muốn gọi cho Sở Tử Mặc để xác nhận sự an toàn của bọn trẻ.Nhưng ở đây điện thoại không có tín hiệu, cô hoàn toàn không gọi đi được.“Đây là phòng bí mật, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt, không hề có mạng” Bạch Thu Vũ đi tới kéo Phong Thiên Tuyết: “Mày nói thật cho tao biết, rốt cuộc bọn trẻ có phải con của Dạ Chấn Đình không?”“Liên quan gì đến bà!” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đẩy bà ta ra.Bạch Thu Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lòng cũng như lửa đốt, trách mắng Bạch Lộ: “Con đấy, mẹ đã bảo con đừng có kích động rồi, sao con cứ giấu mẹ làm chuyện ngu ngốc vậy?”Hiện tại tâm trạng của Bạch Thu Vũ rất phức tạp, bà ta vừa hi vọng bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình vừa hi vọng không phải.Nếu bạn trẻ là con của Dạ Chấn Đình, vậy họ che giấu giúp Phong Thiên Tuyết thì sẽ không bị giận lây.Nhưng nếu người của Bạch Lộ thật sự bắt bọn trẻ rồi làm ra chuyện không may gì đó thì cả nhà bọn họ đi đời rồi.Nếu bạn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình thì Dạ Chấn Đình sẽ cảm thấy bọn họ cố ý cùng nhau lừa anh, chơi anh, đến lúc đó cả nhà bọn họ cũng sẽ rắc rối.Nhưng nếu bạn trẻ không phải con anh, lỡ như xảy ra bất trắc gì, ít nhất thì Dạ Chẩn Đình sẽ không đưa bọn họ vào chỗ chết.Cho nên, giữa hai điều hại thì vẫn nên chọn điều hại ít hơn, bọn họ hi vọng bọn trẻ không phải con của Dạ Chấn Đình.Trong xe, Dạ Huy cẩn thận hỏi: “Thật sự phải nhốt cô Phong ở đó sao?”“Cô ấy không chịu nói thì tiếp tục nhốt.”Vẻ mặt Dạ Chấn Đình lạnh lùng, không có chỗ để thương lượng.“Hay là tôi đi điều tra?” Dạ Huy khẽ nói: “Thực ra, chắc không phải là vấn đề phức tạp gì, điều tra cái là ra ngay.”.