Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 399
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng dù cô không nói thì sớm muộn gì anh cũng biết.Làm sao bây giờ?Làm sao bây giờ?Phong Thiên Tuyết đang bối rối và hoảng loạn thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn xung quanh.Mà Dạ Chấn Đình thì lấy điện thoại cô từ dưới gối ra một cách thuần thục…Màn hình hiển thị người gọi là Sở Tử Mặc!Phong Thiên Tuyết giật thót, vội duỗi tay cướp điện thoại định nghe máy…Nhưng cảm nhận được ánh mắt của Dạ Chấn Đình, cô ngừng lại, không dám nghe.Ngón tay thon dài của Dạ Chẩn Đình xẹt qua màn hình, bấm nghe máy, hơn nữa còn mở loa.Tay kia thì nhéo cằm Phong Thiên Tuyết, dùng ánh mắt ra lệnh cô lên tiếng.Phong Thiên Tuyết thấp thỏm ‘alo, lập tức giọng nói sốt ruột của Sở Tử Mặc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Thiên Tuyết, em đang ở đâu? Em có ổn không?”“Tử Mặc, em.”“Mę, mę, me!”Câu nói của Phong Thiên Tuyết chợt bị tiếng gọi của ba bé con cắt ngang.Cô lập tức cứng đờ, giật mình ngây ra như phỗng.“Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ về nhanh đi, Tam Bảo nhớ mẹ lắm, hu hu hu…”Chất giọng non nớt xen lẫn tiếng nức nở của Nguyệt Nguyệt truyền đến từ đầu bên kia điện thoại đã chạm đến lòng Phong Thiên Tuyết.Phong Thiên Tuyết rất muốn trả lời lại nhưng cô không dám lên tiếng.“Mẹ ơi, mẹ có sao không? Có phải có người xấu ăn h**p mẹ không? Nhị Bảo sẽ đánh thay mẹ”Giọng của Long Long toát lên khí chất đàn ông, dường như nắm đấm nhỏ truyền từ đầu bên kia điện thoại đến trước mặt Dạ Chẩn Đình để ra oai.Phong Thiên Tuyết cúi đầu, c*n m** d***, không dám thở mạnh.Cô có thể cảm nhận được Dạ Chấn Đình đang nhìn cô, dường như ánh mắt đó có thể giết cô..
Nhưng dù cô không nói thì sớm muộn gì anh cũng biết.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Phong Thiên Tuyết đang bối rối và hoảng loạn thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn xung quanh.
Mà Dạ Chấn Đình thì lấy điện thoại cô từ dưới gối ra một cách thuần thục…
Màn hình hiển thị người gọi là Sở Tử Mặc!
Phong Thiên Tuyết giật thót, vội duỗi tay cướp điện thoại định nghe máy…
Nhưng cảm nhận được ánh mắt của Dạ Chấn Đình, cô ngừng lại, không dám nghe.
Ngón tay thon dài của Dạ Chẩn Đình xẹt qua màn hình, bấm nghe máy, hơn nữa còn mở loa.
Tay kia thì nhéo cằm Phong Thiên Tuyết, dùng ánh mắt ra lệnh cô lên tiếng.
Phong Thiên Tuyết thấp thỏm ‘alo, lập tức giọng nói sốt ruột của Sở Tử Mặc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Thiên Tuyết, em đang ở đâu? Em có ổn không?”
“Tử Mặc, em.”
“Mę, mę, me!”
Câu nói của Phong Thiên Tuyết chợt bị tiếng gọi của ba bé con cắt ngang.
Cô lập tức cứng đờ, giật mình ngây ra như phỗng.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ về nhanh đi, Tam Bảo nhớ mẹ lắm, hu hu hu…”
Chất giọng non nớt xen lẫn tiếng nức nở của Nguyệt Nguyệt truyền đến từ đầu bên kia điện thoại đã chạm đến lòng Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết rất muốn trả lời lại nhưng cô không dám lên tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ có sao không? Có phải có người xấu ăn h**p mẹ không? Nhị Bảo sẽ đánh thay mẹ”
Giọng của Long Long toát lên khí chất đàn ông, dường như nắm đấm nhỏ truyền từ đầu bên kia điện thoại đến trước mặt Dạ Chẩn Đình để ra oai.
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, c*n m** d***, không dám thở mạnh.
Cô có thể cảm nhận được Dạ Chấn Đình đang nhìn cô, dường như ánh mắt đó có thể giết cô..
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng dù cô không nói thì sớm muộn gì anh cũng biết.Làm sao bây giờ?Làm sao bây giờ?Phong Thiên Tuyết đang bối rối và hoảng loạn thì bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn xung quanh.Mà Dạ Chấn Đình thì lấy điện thoại cô từ dưới gối ra một cách thuần thục…Màn hình hiển thị người gọi là Sở Tử Mặc!Phong Thiên Tuyết giật thót, vội duỗi tay cướp điện thoại định nghe máy…Nhưng cảm nhận được ánh mắt của Dạ Chấn Đình, cô ngừng lại, không dám nghe.Ngón tay thon dài của Dạ Chẩn Đình xẹt qua màn hình, bấm nghe máy, hơn nữa còn mở loa.Tay kia thì nhéo cằm Phong Thiên Tuyết, dùng ánh mắt ra lệnh cô lên tiếng.Phong Thiên Tuyết thấp thỏm ‘alo, lập tức giọng nói sốt ruột của Sở Tử Mặc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Thiên Tuyết, em đang ở đâu? Em có ổn không?”“Tử Mặc, em.”“Mę, mę, me!”Câu nói của Phong Thiên Tuyết chợt bị tiếng gọi của ba bé con cắt ngang.Cô lập tức cứng đờ, giật mình ngây ra như phỗng.“Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ về nhanh đi, Tam Bảo nhớ mẹ lắm, hu hu hu…”Chất giọng non nớt xen lẫn tiếng nức nở của Nguyệt Nguyệt truyền đến từ đầu bên kia điện thoại đã chạm đến lòng Phong Thiên Tuyết.Phong Thiên Tuyết rất muốn trả lời lại nhưng cô không dám lên tiếng.“Mẹ ơi, mẹ có sao không? Có phải có người xấu ăn h**p mẹ không? Nhị Bảo sẽ đánh thay mẹ”Giọng của Long Long toát lên khí chất đàn ông, dường như nắm đấm nhỏ truyền từ đầu bên kia điện thoại đến trước mặt Dạ Chẩn Đình để ra oai.Phong Thiên Tuyết cúi đầu, c*n m** d***, không dám thở mạnh.Cô có thể cảm nhận được Dạ Chấn Đình đang nhìn cô, dường như ánh mắt đó có thể giết cô..