Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 417
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ba em viết thư cho anh?” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi: “Trong thư viếtgì?”Sở Tử Mặc do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Đại khái là dặn dò anh bảo vệ em thôi, không còn chuyện gì nữa… Ngoài ra ông ấy nói với anh rằng ông có để lại một số đồ cho em, nếu năm năm sau em vẫn chưa tìm được Chu Kiến Sơn thì anh sẽ lấy đồ đưa cho em”Nghe những lời này, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng biển cuộn trào, phức tạp không thể nói nên lời…Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi qua đời, ba còn viết thư cho Sở Tử Mặc.Có lẽ ba lo lắng cho cô, sau năm năm vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ và bắt đầu lại cuộc sống mới nên đã nhờ Sở Tử Mặc…Từ những lời Chu Kiến Sơn nói lần trước, cô có thể chắc chắn thứ trong hộp không liên quan đến cái chết bất ngờ của ba.Vậy rốt cuộc ba để lại thứ gì cho cô?“Thiên Tuyết..” Sở Tử Mặc cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Tử Mặc, anh mau về đi, chăm sóc bản thân thật tốt!”“Ừm, tạm biệt”Sở Tử Mặc nhìn cô thật sâu rồi quay người rời đi.Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng gầy gò của anh ta, trong lòng hết sức tự trách, cô không nên kéo anh vào việc này…Hy vọng Dạ Chẩn Đình nói lời giữ lời, không làm khó Sở Tử Mặc..Ngôn Tình Sắc“Mę oi, mę oi…”Nguyệt Nguyệt mang Tiểu Tứ Bảo chạy ra khỏi phòng, giơ cao chiếc bánh gato nhỏ trong tay: “Mẹ ăn thử đi, bánh gato này ngon lắm”“Woa, đẹp quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nguyệt lên, nếm thử: “Ngon thật!”“Món sữa chuối lắc này cũng ngon lắm mẹ”Long Long mang sữa chuối lắc của mình ra đút cho Phong Thiên Tuyết.“Ừm, ngon lắm, mẹ thích” Phong Thiên Tuyết lại nếm thử món sữa chuối lắc của Long Long.“Chú Sở đi chưa mẹ?” Thần Thần cầm kem bước ra, đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh: “Chú ấy thích kem vani, con đang định chia sẻ với chú ấy”.
“Ba em viết thư cho anh?” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi: “Trong thư viết
gì?”
Sở Tử Mặc do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Đại khái là dặn dò anh bảo vệ em thôi, không còn chuyện gì nữa… Ngoài ra ông ấy nói với anh rằng ông có để lại một số đồ cho em, nếu năm năm sau em vẫn chưa tìm được Chu Kiến Sơn thì anh sẽ lấy đồ đưa cho em”
Nghe những lời này, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng biển cuộn trào, phức tạp không thể nói nên lời…
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi qua đời, ba còn viết thư cho Sở Tử Mặc.
Có lẽ ba lo lắng cho cô, sau năm năm vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ và bắt đầu lại cuộc sống mới nên đã nhờ Sở Tử Mặc…
Từ những lời Chu Kiến Sơn nói lần trước, cô có thể chắc chắn thứ trong hộp không liên quan đến cái chết bất ngờ của ba.
Vậy rốt cuộc ba để lại thứ gì cho cô?
“Thiên Tuyết..” Sở Tử Mặc cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Tử Mặc, anh mau về đi, chăm sóc bản thân thật tốt!”
“Ừm, tạm biệt”
Sở Tử Mặc nhìn cô thật sâu rồi quay người rời đi.
Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng gầy gò của anh ta, trong lòng hết sức tự trách, cô không nên kéo anh vào việc này…
Hy vọng Dạ Chẩn Đình nói lời giữ lời, không làm khó Sở Tử Mặc.
.
Ngôn Tình Sắc
“Mę oi, mę oi…”
Nguyệt Nguyệt mang Tiểu Tứ Bảo chạy ra khỏi phòng, giơ cao chiếc bánh gato nhỏ trong tay: “Mẹ ăn thử đi, bánh gato này ngon lắm”
“Woa, đẹp quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nguyệt lên, nếm thử: “Ngon thật!”
“Món sữa chuối lắc này cũng ngon lắm mẹ”
Long Long mang sữa chuối lắc của mình ra đút cho Phong Thiên Tuyết.
“Ừm, ngon lắm, mẹ thích” Phong Thiên Tuyết lại nếm thử món sữa chuối lắc của Long Long.
“Chú Sở đi chưa mẹ?” Thần Thần cầm kem bước ra, đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh: “Chú ấy thích kem vani, con đang định chia sẻ với chú ấy”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ba em viết thư cho anh?” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi: “Trong thư viếtgì?”Sở Tử Mặc do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Đại khái là dặn dò anh bảo vệ em thôi, không còn chuyện gì nữa… Ngoài ra ông ấy nói với anh rằng ông có để lại một số đồ cho em, nếu năm năm sau em vẫn chưa tìm được Chu Kiến Sơn thì anh sẽ lấy đồ đưa cho em”Nghe những lời này, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng biển cuộn trào, phức tạp không thể nói nên lời…Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi qua đời, ba còn viết thư cho Sở Tử Mặc.Có lẽ ba lo lắng cho cô, sau năm năm vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ và bắt đầu lại cuộc sống mới nên đã nhờ Sở Tử Mặc…Từ những lời Chu Kiến Sơn nói lần trước, cô có thể chắc chắn thứ trong hộp không liên quan đến cái chết bất ngờ của ba.Vậy rốt cuộc ba để lại thứ gì cho cô?“Thiên Tuyết..” Sở Tử Mặc cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Tử Mặc, anh mau về đi, chăm sóc bản thân thật tốt!”“Ừm, tạm biệt”Sở Tử Mặc nhìn cô thật sâu rồi quay người rời đi.Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng gầy gò của anh ta, trong lòng hết sức tự trách, cô không nên kéo anh vào việc này…Hy vọng Dạ Chẩn Đình nói lời giữ lời, không làm khó Sở Tử Mặc..Ngôn Tình Sắc“Mę oi, mę oi…”Nguyệt Nguyệt mang Tiểu Tứ Bảo chạy ra khỏi phòng, giơ cao chiếc bánh gato nhỏ trong tay: “Mẹ ăn thử đi, bánh gato này ngon lắm”“Woa, đẹp quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nguyệt lên, nếm thử: “Ngon thật!”“Món sữa chuối lắc này cũng ngon lắm mẹ”Long Long mang sữa chuối lắc của mình ra đút cho Phong Thiên Tuyết.“Ừm, ngon lắm, mẹ thích” Phong Thiên Tuyết lại nếm thử món sữa chuối lắc của Long Long.“Chú Sở đi chưa mẹ?” Thần Thần cầm kem bước ra, đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh: “Chú ấy thích kem vani, con đang định chia sẻ với chú ấy”.