Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 434
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Sở Tử Hàm dừng bước, kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì?”“Chính là ý này.”Phong Thiên Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, cô kéo tay Da Chẩn Đình và đẩy cửa phòng VIP ra.“Cút hết cho tôi, cút..”Vừa bước vào thì một chai rượu lập tức bị ném tới.May mắn là Dạ Chấn Đình phản ứng nhanh, anh kịp thời ôm Phong Thiên Tuyết và né tránh.“Anh làm sao vậy?” Sở Tử Hàm chẳng quan tâm miếng thủy tinh xẹt qua khiển cánh tay bị thương, cô ta vội vàng bước tới trấn an Tư Hạo Hiên, “Đừng uống nữa, hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi”Tư Hạo Hiên mượn rượu giải sầu, cả người đều tiều tụy và chật vật, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, anh ta sửng sốt một lúc rồi lập tức hốt hoảng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.Cô nghĩ, nếu không vì mình thì Dạ Chấn Đình đã không dừng dự án của nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ không xảy ra vấn đề, Tư Hạo Hiên cũng sẽ không thất bại thảm hại đâu nhỉ?“Tuyết Nhi, sao, sao em lại tới đây?” Tư Hạo Hiên lúng túng đứng lên, “Tôi luôn muốn tìm em, nhưng.”Anh ta cúi đầu, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn Phong Thiên Tuyết.Dáng vẻ bối rối đó khiến Phong Thiên Tuyết không khỏi đỏ mắt…Nhưng cô không dám để Dạ Chấn Đình nhìn thấy, mà chỉ hít sâu một hơi, giải bộ lạnh lùng nói: “Vì sao anh lại chọn từ bỏ? Anh bày ra dáng vẻ này cho ai xem?”“Cô ăn nói kiểu gì vậy?” Sở Tử Hàm tức giận quát.Dạ Chấn Đình liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, khiến cô ta hoảng sợ ngậm miệng lại.“Đúng, là lỗi của tôi.” Tư Hạo Hiên không còn mặt mũi nào nữa, “Mọi chuyện đều là lỗi của tôi…”Câu nói này đã khái quát toàn bộ cảm xúc của anh ta.Đúng vậy, trước đây hủy hôn là sai, kết hôn với Bạch Lộ là sai, luôn nhớ nhung Phong Thiên Tuyết là sai, giữa lợi ích của công ty và Phong Thiên Tuyết anh ta lại chọn cái đầu tiên cũng là sai lầm…Từ đầu đến cuối, anh ta đã sai hoàn toàn.Phong Thiên Tuyết không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy Tư Hạo Hiên như thế này, cô chân thành khuyên nhủ….
Sở Tử Hàm dừng bước, kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Chính là ý này.”
Phong Thiên Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, cô kéo tay Da Chẩn Đình và đẩy cửa phòng VIP ra.
“Cút hết cho tôi, cút..”
Vừa bước vào thì một chai rượu lập tức bị ném tới.
May mắn là Dạ Chấn Đình phản ứng nhanh, anh kịp thời ôm Phong Thiên Tuyết và né tránh.
“Anh làm sao vậy?” Sở Tử Hàm chẳng quan tâm miếng thủy tinh xẹt qua khiển cánh tay bị thương, cô ta vội vàng bước tới trấn an Tư Hạo Hiên, “Đừng uống nữa, hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi”
Tư Hạo Hiên mượn rượu giải sầu, cả người đều tiều tụy và chật vật, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, anh ta sửng sốt một lúc rồi lập tức hốt hoảng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Cô nghĩ, nếu không vì mình thì Dạ Chấn Đình đã không dừng dự án của nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ không xảy ra vấn đề, Tư Hạo Hiên cũng sẽ không thất bại thảm hại đâu nhỉ?
“Tuyết Nhi, sao, sao em lại tới đây?” Tư Hạo Hiên lúng túng đứng lên, “Tôi luôn muốn tìm em, nhưng.”
Anh ta cúi đầu, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn Phong Thiên Tuyết.
Dáng vẻ bối rối đó khiến Phong Thiên Tuyết không khỏi đỏ mắt…
Nhưng cô không dám để Dạ Chấn Đình nhìn thấy, mà chỉ hít sâu một hơi, giải bộ lạnh lùng nói: “Vì sao anh lại chọn từ bỏ? Anh bày ra dáng vẻ này cho ai xem?”
“Cô ăn nói kiểu gì vậy?” Sở Tử Hàm tức giận quát.
Dạ Chấn Đình liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, khiến cô ta hoảng sợ ngậm miệng lại.
“Đúng, là lỗi của tôi.” Tư Hạo Hiên không còn mặt mũi nào nữa, “Mọi chuyện đều là lỗi của tôi…”
Câu nói này đã khái quát toàn bộ cảm xúc của anh ta.
Đúng vậy, trước đây hủy hôn là sai, kết hôn với Bạch Lộ là sai, luôn nhớ nhung Phong Thiên Tuyết là sai, giữa lợi ích của công ty và Phong Thiên Tuyết anh ta lại chọn cái đầu tiên cũng là sai lầm…
Từ đầu đến cuối, anh ta đã sai hoàn toàn.
Phong Thiên Tuyết không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy Tư Hạo Hiên như thế này, cô chân thành khuyên nhủ….
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Sở Tử Hàm dừng bước, kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì?”“Chính là ý này.”Phong Thiên Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, cô kéo tay Da Chẩn Đình và đẩy cửa phòng VIP ra.“Cút hết cho tôi, cút..”Vừa bước vào thì một chai rượu lập tức bị ném tới.May mắn là Dạ Chấn Đình phản ứng nhanh, anh kịp thời ôm Phong Thiên Tuyết và né tránh.“Anh làm sao vậy?” Sở Tử Hàm chẳng quan tâm miếng thủy tinh xẹt qua khiển cánh tay bị thương, cô ta vội vàng bước tới trấn an Tư Hạo Hiên, “Đừng uống nữa, hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi”Tư Hạo Hiên mượn rượu giải sầu, cả người đều tiều tụy và chật vật, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, anh ta sửng sốt một lúc rồi lập tức hốt hoảng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.Cô nghĩ, nếu không vì mình thì Dạ Chấn Đình đã không dừng dự án của nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ không xảy ra vấn đề, Tư Hạo Hiên cũng sẽ không thất bại thảm hại đâu nhỉ?“Tuyết Nhi, sao, sao em lại tới đây?” Tư Hạo Hiên lúng túng đứng lên, “Tôi luôn muốn tìm em, nhưng.”Anh ta cúi đầu, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn Phong Thiên Tuyết.Dáng vẻ bối rối đó khiến Phong Thiên Tuyết không khỏi đỏ mắt…Nhưng cô không dám để Dạ Chấn Đình nhìn thấy, mà chỉ hít sâu một hơi, giải bộ lạnh lùng nói: “Vì sao anh lại chọn từ bỏ? Anh bày ra dáng vẻ này cho ai xem?”“Cô ăn nói kiểu gì vậy?” Sở Tử Hàm tức giận quát.Dạ Chấn Đình liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, khiến cô ta hoảng sợ ngậm miệng lại.“Đúng, là lỗi của tôi.” Tư Hạo Hiên không còn mặt mũi nào nữa, “Mọi chuyện đều là lỗi của tôi…”Câu nói này đã khái quát toàn bộ cảm xúc của anh ta.Đúng vậy, trước đây hủy hôn là sai, kết hôn với Bạch Lộ là sai, luôn nhớ nhung Phong Thiên Tuyết là sai, giữa lợi ích của công ty và Phong Thiên Tuyết anh ta lại chọn cái đầu tiên cũng là sai lầm…Từ đầu đến cuối, anh ta đã sai hoàn toàn.Phong Thiên Tuyết không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy Tư Hạo Hiên như thế này, cô chân thành khuyên nhủ….