Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 464

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.Dạ Chẩn Đình dùng tay ra hiệu, mọi người đều lui ra ngoài.Phong Thiên Tuyết cũng định đi ra nhưng bị anh kéo lại, đẩy cô ngã lên ghế chủ tịch màu đen.Ghế chủ tịch trượt ra sau theo quán tính, Dạ Chẩn Đình dùng chân móc, chiếc ghế lại trượt đến trước mặt anh.Anh chống hai tay lên tay vịn của ghế, phủ người ghé sát đến Phong Thiên Tuyết, giống như một con thú vây hãm cố dưới thân.Phong Thiên Tuyết không nói gì mà ngước đôi mắt trong veo, giận dữ trừng anh.Cô vô cùng tức giận, có rất nhiều câu hỏi đang đợi anh giải thích.“Ha!” Dạ Chẩn Đình nhìn dáng vẻ của cô, không ngờ anh còn cười, bóp cằm cô hỏi: “Ghen rồi sao?”Phong Thiên Tuyết không nói, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.Chẳng lẽ không nên ghen sao?Con mẹ nó lúc anh ghen thì chẳng khác nào sự tử, vừa quát vừa mắng, còn muốn ấy ấy.Tôi thì không được nổi cáu?“Giống ếch thật!”Dạ Chẩn Đình bóp khuôn mặt phòng mang trợn mắt của cô, áp đến cắn lên đôi môi đang dần lên của cô.“Ưm” Phong Thiên Tuyết giận dữ đẩy anh ra.“Tôi xem thử, bỏng rồi sao?”Dạ Chấn Đình đưa tay vén váy của cô lên, định kiểm tra đùi của cô.“Chẩn Đình!”Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi của Lăng Long, sauđó cửa phòng họp bị đẩy ra.Anh lập tức rút tay lại đứng thẳng người, nhấc chân đá ghế chủ tịch ra.Ghế chủ tịch trượt đi, suýt chút nữa là Phong Thiên Tuyết ngã xuống, may mà cô kịp thời nắm lấy tay vịn.“Em tìm anh khắp nơi, có tiện mời em đến phòng làm việc của anh không?” Lăng Long cười đi vào.“Tất nhiên”.

Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Dạ Chẩn Đình dùng tay ra hiệu, mọi người đều lui ra ngoài.

Phong Thiên Tuyết cũng định đi ra nhưng bị anh kéo lại, đẩy cô ngã lên ghế chủ tịch màu đen.

Ghế chủ tịch trượt ra sau theo quán tính, Dạ Chẩn Đình dùng chân móc, chiếc ghế lại trượt đến trước mặt anh.

Anh chống hai tay lên tay vịn của ghế, phủ người ghé sát đến Phong Thiên Tuyết, giống như một con thú vây hãm cố dưới thân.

Phong Thiên Tuyết không nói gì mà ngước đôi mắt trong veo, giận dữ trừng anh.

Cô vô cùng tức giận, có rất nhiều câu hỏi đang đợi anh giải thích.

“Ha!” Dạ Chẩn Đình nhìn dáng vẻ của cô, không ngờ anh còn cười, bóp cằm cô hỏi: “Ghen rồi sao?”

Phong Thiên Tuyết không nói, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.

Chẳng lẽ không nên ghen sao?

Con mẹ nó lúc anh ghen thì chẳng khác nào sự tử, vừa quát vừa mắng, còn muốn ấy ấy.

Tôi thì không được nổi cáu?

“Giống ếch thật!”

Dạ Chẩn Đình bóp khuôn mặt phòng mang trợn mắt của cô, áp đến cắn lên đôi môi đang dần lên của cô.

“Ưm” Phong Thiên Tuyết giận dữ đẩy anh ra.

“Tôi xem thử, bỏng rồi sao?”

Dạ Chấn Đình đưa tay vén váy của cô lên, định kiểm tra đùi của cô.

“Chẩn Đình!”

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi của Lăng Long, sau

đó cửa phòng họp bị đẩy ra.

Anh lập tức rút tay lại đứng thẳng người, nhấc chân đá ghế chủ tịch ra.

Ghế chủ tịch trượt đi, suýt chút nữa là Phong Thiên Tuyết ngã xuống, may mà cô kịp thời nắm lấy tay vịn.

“Em tìm anh khắp nơi, có tiện mời em đến phòng làm việc của anh không?” Lăng Long cười đi vào.

“Tất nhiên”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.Dạ Chẩn Đình dùng tay ra hiệu, mọi người đều lui ra ngoài.Phong Thiên Tuyết cũng định đi ra nhưng bị anh kéo lại, đẩy cô ngã lên ghế chủ tịch màu đen.Ghế chủ tịch trượt ra sau theo quán tính, Dạ Chẩn Đình dùng chân móc, chiếc ghế lại trượt đến trước mặt anh.Anh chống hai tay lên tay vịn của ghế, phủ người ghé sát đến Phong Thiên Tuyết, giống như một con thú vây hãm cố dưới thân.Phong Thiên Tuyết không nói gì mà ngước đôi mắt trong veo, giận dữ trừng anh.Cô vô cùng tức giận, có rất nhiều câu hỏi đang đợi anh giải thích.“Ha!” Dạ Chẩn Đình nhìn dáng vẻ của cô, không ngờ anh còn cười, bóp cằm cô hỏi: “Ghen rồi sao?”Phong Thiên Tuyết không nói, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.Chẳng lẽ không nên ghen sao?Con mẹ nó lúc anh ghen thì chẳng khác nào sự tử, vừa quát vừa mắng, còn muốn ấy ấy.Tôi thì không được nổi cáu?“Giống ếch thật!”Dạ Chẩn Đình bóp khuôn mặt phòng mang trợn mắt của cô, áp đến cắn lên đôi môi đang dần lên của cô.“Ưm” Phong Thiên Tuyết giận dữ đẩy anh ra.“Tôi xem thử, bỏng rồi sao?”Dạ Chấn Đình đưa tay vén váy của cô lên, định kiểm tra đùi của cô.“Chẩn Đình!”Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi của Lăng Long, sauđó cửa phòng họp bị đẩy ra.Anh lập tức rút tay lại đứng thẳng người, nhấc chân đá ghế chủ tịch ra.Ghế chủ tịch trượt đi, suýt chút nữa là Phong Thiên Tuyết ngã xuống, may mà cô kịp thời nắm lấy tay vịn.“Em tìm anh khắp nơi, có tiện mời em đến phòng làm việc của anh không?” Lăng Long cười đi vào.“Tất nhiên”.

Chương 464