Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 477

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Kiều Thanh Hải vội xin lỗi, đồng thời cầm khăn ăn lau cho Phong Thiên Tuyết, muốn chạm tay lên ngực cô,Dạ Chẩn Đình cau mày, ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.“Để tôi tự làm” Phong Thiên Tuyết lùi về sau nửa bước.“Không sao chứ?” Lăng Long ra vẻ quan tâm hỏi: “Ai da, sếp Kiều, sao ông lại bất cần thế chứ?”“Tôi…” Kiều Thanh Hải có lời nhưng khó nói, trong lòng ông ta biết vừa rồi ai ngáng chân ông ta, nhưng ông ta không dám nói.“Ướt hết áo rồi, đến phòng tôi thay đi” Lăng Long vẫy tay rồi ra lệnh: “Đưa côấy đi thay đồ!”“Vâng” Một nữ phục vụ đi tới, “Cô Phong, mời đi bên này.”“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết không muốn mặc áo của Lăng Long,càng không muốn bị Lăng Long gài bẫy nữa.“Cô đã lộ hết ra rồi” Lăng Long như cười như không nói: “Mắt của sếp Kiều đã dán không gỡ ra được, cô không đi thay đồ, lẽ nào muốn cho người ta nhìn?”Đây… đây…” Kiều Thanh Hải cười gượng gạo.“Cô.” Phong Thiên Tuyết không nhịn được nữa.“Lấy cho cô ấy một phòng đi, chuẩn bị một bộ quần áo khác.Cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng.“Vâng” Dạ Huy đứng dậy, đích thân đi làm.“Đi cùng cô ấy.” Dạ Chẩn Đình dặn dò Văn Ly.“Vâng, sếp Dạ” Văn Ly nhanh chóng kéo Phong Thiên Tuyết rời đi.Lúc này, sắc mặt của Lăng Long hoàn toàn không kiềm chế được, cô ta chất vấn ngay trước mặt sếp Kiều: “Chấn Đình, không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?”Dạ Chẩn Đình không để ý đến cô ta, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Thanh Hải: “Sếp Kiều, ông không cần phụ trách hạng mục này nữa!”Kiều Thanh Hải sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Sếp Dạ, tôi, tôi đã làm sai điều gì thì cậu cứ phê bình trách cứ, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!”Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, trực tiếp ném ly rượu xuống đất.“Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên, ly rượu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.Kiều Thanh Hải sợ giật mình, mềm nhũn ngã xuống ghế.Lăng Long sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh tay cầm ly rượu run rẩy.Dạ Chấn Đình không nói thêm câu nào, nhưng sát khí trong mắt tuôn ra như mảnh vỡ của ly rượu.“Đổi chai khác!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.“Vâng!” Người phục vụ vội vàng thay rượu vang và ly rượu, giống như đang thay Kiều Thanh Hải.Kiều Thanh Hải đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Dạ Chẩn Đình: “Xin lỗi, là tôi có mắt như mù, xin sếp Dạ giơ cao đánh khẽ.”Nói xong, ông ta lại cúi đầu với Lăng Long một lần nữa rồi mới buồn bã rời đi.Lăng Long ngồi ở đó, mặt mày xanh tím, rất khó coi…Kiều Thanh Hải là một người thông minh, từ hành động của Dạ Chấn Đình, ông ta có thể nhìn ra anh và Phong Thiên Tuyết có mối quan hệ không đơn giản, cho nên mới tức giận..

Kiều Thanh Hải vội xin lỗi, đồng thời cầm khăn ăn lau cho Phong Thiên Tuyết, muốn chạm tay lên ngực cô,

Dạ Chẩn Đình cau mày, ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.

“Để tôi tự làm” Phong Thiên Tuyết lùi về sau nửa bước.

“Không sao chứ?” Lăng Long ra vẻ quan tâm hỏi: “Ai da, sếp Kiều, sao ông lại bất cần thế chứ?”

“Tôi…” Kiều Thanh Hải có lời nhưng khó nói, trong lòng ông ta biết vừa rồi ai ngáng chân ông ta, nhưng ông ta không dám nói.

“Ướt hết áo rồi, đến phòng tôi thay đi” Lăng Long vẫy tay rồi ra lệnh: “Đưa cô

ấy đi thay đồ!”

“Vâng” Một nữ phục vụ đi tới, “Cô Phong, mời đi bên này.”

“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết không muốn mặc áo của Lăng Long,

càng không muốn bị Lăng Long gài bẫy nữa.

“Cô đã lộ hết ra rồi” Lăng Long như cười như không nói: “Mắt của sếp Kiều đã dán không gỡ ra được, cô không đi thay đồ, lẽ nào muốn cho người ta nhìn?”

Đây… đây…” Kiều Thanh Hải cười gượng gạo.

“Cô.” Phong Thiên Tuyết không nhịn được nữa.

“Lấy cho cô ấy một phòng đi, chuẩn bị một bộ quần áo khác.

Cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng.

“Vâng” Dạ Huy đứng dậy, đích thân đi làm.

“Đi cùng cô ấy.” Dạ Chẩn Đình dặn dò Văn Ly.

“Vâng, sếp Dạ” Văn Ly nhanh chóng kéo Phong Thiên Tuyết rời đi.

Lúc này, sắc mặt của Lăng Long hoàn toàn không kiềm chế được, cô ta chất vấn ngay trước mặt sếp Kiều: “Chấn Đình, không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?”

Dạ Chẩn Đình không để ý đến cô ta, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Thanh Hải: “Sếp Kiều, ông không cần phụ trách hạng mục này nữa!”

Kiều Thanh Hải sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Sếp Dạ, tôi, tôi đã làm sai điều gì thì cậu cứ phê bình trách cứ, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!”

Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, trực tiếp ném ly rượu xuống đất.

“Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên, ly rượu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Kiều Thanh Hải sợ giật mình, mềm nhũn ngã xuống ghế.

Lăng Long sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh tay cầm ly rượu run rẩy.

Dạ Chấn Đình không nói thêm câu nào, nhưng sát khí trong mắt tuôn ra như mảnh vỡ của ly rượu.

“Đổi chai khác!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.

“Vâng!” Người phục vụ vội vàng thay rượu vang và ly rượu, giống như đang thay Kiều Thanh Hải.

Kiều Thanh Hải đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Dạ Chẩn Đình: “Xin lỗi, là tôi có mắt như mù, xin sếp Dạ giơ cao đánh khẽ.”

Nói xong, ông ta lại cúi đầu với Lăng Long một lần nữa rồi mới buồn bã rời đi.

Lăng Long ngồi ở đó, mặt mày xanh tím, rất khó coi…

Kiều Thanh Hải là một người thông minh, từ hành động của Dạ Chấn Đình, ông ta có thể nhìn ra anh và Phong Thiên Tuyết có mối quan hệ không đơn giản, cho nên mới tức giận..

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Kiều Thanh Hải vội xin lỗi, đồng thời cầm khăn ăn lau cho Phong Thiên Tuyết, muốn chạm tay lên ngực cô,Dạ Chẩn Đình cau mày, ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.“Để tôi tự làm” Phong Thiên Tuyết lùi về sau nửa bước.“Không sao chứ?” Lăng Long ra vẻ quan tâm hỏi: “Ai da, sếp Kiều, sao ông lại bất cần thế chứ?”“Tôi…” Kiều Thanh Hải có lời nhưng khó nói, trong lòng ông ta biết vừa rồi ai ngáng chân ông ta, nhưng ông ta không dám nói.“Ướt hết áo rồi, đến phòng tôi thay đi” Lăng Long vẫy tay rồi ra lệnh: “Đưa côấy đi thay đồ!”“Vâng” Một nữ phục vụ đi tới, “Cô Phong, mời đi bên này.”“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết không muốn mặc áo của Lăng Long,càng không muốn bị Lăng Long gài bẫy nữa.“Cô đã lộ hết ra rồi” Lăng Long như cười như không nói: “Mắt của sếp Kiều đã dán không gỡ ra được, cô không đi thay đồ, lẽ nào muốn cho người ta nhìn?”Đây… đây…” Kiều Thanh Hải cười gượng gạo.“Cô.” Phong Thiên Tuyết không nhịn được nữa.“Lấy cho cô ấy một phòng đi, chuẩn bị một bộ quần áo khác.Cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng.“Vâng” Dạ Huy đứng dậy, đích thân đi làm.“Đi cùng cô ấy.” Dạ Chẩn Đình dặn dò Văn Ly.“Vâng, sếp Dạ” Văn Ly nhanh chóng kéo Phong Thiên Tuyết rời đi.Lúc này, sắc mặt của Lăng Long hoàn toàn không kiềm chế được, cô ta chất vấn ngay trước mặt sếp Kiều: “Chấn Đình, không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?”Dạ Chẩn Đình không để ý đến cô ta, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Thanh Hải: “Sếp Kiều, ông không cần phụ trách hạng mục này nữa!”Kiều Thanh Hải sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Sếp Dạ, tôi, tôi đã làm sai điều gì thì cậu cứ phê bình trách cứ, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!”Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, trực tiếp ném ly rượu xuống đất.“Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên, ly rượu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.Kiều Thanh Hải sợ giật mình, mềm nhũn ngã xuống ghế.Lăng Long sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh tay cầm ly rượu run rẩy.Dạ Chấn Đình không nói thêm câu nào, nhưng sát khí trong mắt tuôn ra như mảnh vỡ của ly rượu.“Đổi chai khác!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.“Vâng!” Người phục vụ vội vàng thay rượu vang và ly rượu, giống như đang thay Kiều Thanh Hải.Kiều Thanh Hải đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Dạ Chẩn Đình: “Xin lỗi, là tôi có mắt như mù, xin sếp Dạ giơ cao đánh khẽ.”Nói xong, ông ta lại cúi đầu với Lăng Long một lần nữa rồi mới buồn bã rời đi.Lăng Long ngồi ở đó, mặt mày xanh tím, rất khó coi…Kiều Thanh Hải là một người thông minh, từ hành động của Dạ Chấn Đình, ông ta có thể nhìn ra anh và Phong Thiên Tuyết có mối quan hệ không đơn giản, cho nên mới tức giận..

Chương 477