Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 494
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Bây giờ tôi không thể đi được, nếu màn biểu diễn nàymà bị hỏng thì cho dù tay tôi có khỏi rồi thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc biểu diễn nữa” Cô gái vừa khóc vừa nói, “Cầu xin cô giúp tôi băng bó một chút, xem có thể cầm máu không, lát nữa tôi đeo găng tay là được.”“Đồ ngốc, bộ dạng này của cô sao có thể đánh đàn được?” Phong Thiên Tuyết rất đau lòng, nghĩ đến những gì Lăng Long đã làm, cô rất tức giận, “Lăng Long đó thật quá đáng!!!”“Tôi chỉ vô tình đụng phải cô ấy, thật ra cũng không mạnh lắm, cô ấy liền đẩy mạnh tôi một cái, như vậycũng thôi đi, sau khi tôi bị ngã cô ấy còn giẫm tay tôi lên mảnh thủy tinh…”Cô gái khóc đến run rẩy…“Tôi đau quá, tôi khóc lóc van xin cô ấy nhưng cô ấy không chịu tha cho tôi, còn hung hăng giẫm lên.Cũngmay là có một chị bên cạnh đã kịp thời kéo cô ấy ra, nếu không thì bây giờ tay tôi đã tàn phế luôn rồi.”“Đừng khóc nữa” Phong Thiên Tuyết lau nước mắt cho cô ấy, “Như vậy đi, tôi sẽ thay cố lên sân khấu.”“Cô á?” Cô gái sững sờ, “Cô cũng biết chơi đàn sao?”“Ừ, cô lấy bản nhạc qua cho tôi, tôi sẽ lên sân khấu thay cô” Phong Thiên Tuyết an ủi nói, “Cô yên tâm đi, tôi đã từng giành được giải thưởng ở nước ngoài, cũng đã từng biểu diễn tại rất nhiều sân khấu, có thể chấp nhận được.”“Nhưng, sếp Phương liệu có nhận ra cô không?” Cô gái hơi lo lắng.“Nhận ra thì sao nào?” Phong Thiên Tuyết nói thẳng, “Cô ấy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để ăn nói với cấp trên thôi, chỉ cần màn biểu diễn đạt tiêu chuẩn, ai lên sân khấu cũng không quan trọng”“Cô nói đúng” Cô gái vội vàng tìm bản nhạc và dùng bàn tay bị thương đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một chuyện lớn!”“Đừng khách sáo” Phong Thiên Tuyết nhìn chiếc váykiểu dáng ba lê màu trắng trên người cô gái, “Chúng ta đổi váy đi”“Ừ Ừ” Cô gái gật đầu lia lịa, rồi thận trọng nói: “Nhưng tôi không mặc được váy của cô, tôi mặc quần áo thường ngày của tôi vậy.Vừa nhìn là biết chiếc váy này của cô rất đắt, tôi sẽ giúp cô bảo quản, đợi sau khi cô biểu diễn xong thì thay có được không? Bộ váy tôi đang mặc vẫn phải trả lại cho sếp Phương”“Được.”.
“Bây giờ tôi không thể đi được, nếu màn biểu diễn này
mà bị hỏng thì cho dù tay tôi có khỏi rồi thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc biểu diễn nữa” Cô gái vừa khóc vừa nói, “Cầu xin cô giúp tôi băng bó một chút, xem có thể cầm máu không, lát nữa tôi đeo găng tay là được.
”
“Đồ ngốc, bộ dạng này của cô sao có thể đánh đàn được?” Phong Thiên Tuyết rất đau lòng, nghĩ đến những gì Lăng Long đã làm, cô rất tức giận, “Lăng Long đó thật quá đáng!!!”
“Tôi chỉ vô tình đụng phải cô ấy, thật ra cũng không mạnh lắm, cô ấy liền đẩy mạnh tôi một cái, như vậy
cũng thôi đi, sau khi tôi bị ngã cô ấy còn giẫm tay tôi lên mảnh thủy tinh…”
Cô gái khóc đến run rẩy…
“Tôi đau quá, tôi khóc lóc van xin cô ấy nhưng cô ấy không chịu tha cho tôi, còn hung hăng giẫm lên.
Cũng
may là có một chị bên cạnh đã kịp thời kéo cô ấy ra, nếu không thì bây giờ tay tôi đã tàn phế luôn rồi.
”
“Đừng khóc nữa” Phong Thiên Tuyết lau nước mắt cho cô ấy, “Như vậy đi, tôi sẽ thay cố lên sân khấu.
”
“Cô á?” Cô gái sững sờ, “Cô cũng biết chơi đàn sao?”
“Ừ, cô lấy bản nhạc qua cho tôi, tôi sẽ lên sân khấu thay cô” Phong Thiên Tuyết an ủi nói, “Cô yên tâm đi, tôi đã từng giành được giải thưởng ở nước ngoài, cũng đã từng biểu diễn tại rất nhiều sân khấu, có thể chấp nhận được.
”
“Nhưng, sếp Phương liệu có nhận ra cô không?” Cô gái hơi lo lắng.
“Nhận ra thì sao nào?” Phong Thiên Tuyết nói thẳng, “Cô ấy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để ăn nói với cấp trên thôi, chỉ cần màn biểu diễn đạt tiêu chuẩn, ai lên sân khấu cũng không quan trọng”
“Cô nói đúng” Cô gái vội vàng tìm bản nhạc và dùng bàn tay bị thương đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một chuyện lớn!”
“Đừng khách sáo” Phong Thiên Tuyết nhìn chiếc váy
kiểu dáng ba lê màu trắng trên người cô gái, “Chúng ta đổi váy đi”
“Ừ Ừ” Cô gái gật đầu lia lịa, rồi thận trọng nói: “Nhưng tôi không mặc được váy của cô, tôi mặc quần áo thường ngày của tôi vậy.
Vừa nhìn là biết chiếc váy này của cô rất đắt, tôi sẽ giúp cô bảo quản, đợi sau khi cô biểu diễn xong thì thay có được không? Bộ váy tôi đang mặc vẫn phải trả lại cho sếp Phương”
“Được.
”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Bây giờ tôi không thể đi được, nếu màn biểu diễn nàymà bị hỏng thì cho dù tay tôi có khỏi rồi thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc biểu diễn nữa” Cô gái vừa khóc vừa nói, “Cầu xin cô giúp tôi băng bó một chút, xem có thể cầm máu không, lát nữa tôi đeo găng tay là được.”“Đồ ngốc, bộ dạng này của cô sao có thể đánh đàn được?” Phong Thiên Tuyết rất đau lòng, nghĩ đến những gì Lăng Long đã làm, cô rất tức giận, “Lăng Long đó thật quá đáng!!!”“Tôi chỉ vô tình đụng phải cô ấy, thật ra cũng không mạnh lắm, cô ấy liền đẩy mạnh tôi một cái, như vậycũng thôi đi, sau khi tôi bị ngã cô ấy còn giẫm tay tôi lên mảnh thủy tinh…”Cô gái khóc đến run rẩy…“Tôi đau quá, tôi khóc lóc van xin cô ấy nhưng cô ấy không chịu tha cho tôi, còn hung hăng giẫm lên.Cũngmay là có một chị bên cạnh đã kịp thời kéo cô ấy ra, nếu không thì bây giờ tay tôi đã tàn phế luôn rồi.”“Đừng khóc nữa” Phong Thiên Tuyết lau nước mắt cho cô ấy, “Như vậy đi, tôi sẽ thay cố lên sân khấu.”“Cô á?” Cô gái sững sờ, “Cô cũng biết chơi đàn sao?”“Ừ, cô lấy bản nhạc qua cho tôi, tôi sẽ lên sân khấu thay cô” Phong Thiên Tuyết an ủi nói, “Cô yên tâm đi, tôi đã từng giành được giải thưởng ở nước ngoài, cũng đã từng biểu diễn tại rất nhiều sân khấu, có thể chấp nhận được.”“Nhưng, sếp Phương liệu có nhận ra cô không?” Cô gái hơi lo lắng.“Nhận ra thì sao nào?” Phong Thiên Tuyết nói thẳng, “Cô ấy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để ăn nói với cấp trên thôi, chỉ cần màn biểu diễn đạt tiêu chuẩn, ai lên sân khấu cũng không quan trọng”“Cô nói đúng” Cô gái vội vàng tìm bản nhạc và dùng bàn tay bị thương đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một chuyện lớn!”“Đừng khách sáo” Phong Thiên Tuyết nhìn chiếc váykiểu dáng ba lê màu trắng trên người cô gái, “Chúng ta đổi váy đi”“Ừ Ừ” Cô gái gật đầu lia lịa, rồi thận trọng nói: “Nhưng tôi không mặc được váy của cô, tôi mặc quần áo thường ngày của tôi vậy.Vừa nhìn là biết chiếc váy này của cô rất đắt, tôi sẽ giúp cô bảo quản, đợi sau khi cô biểu diễn xong thì thay có được không? Bộ váy tôi đang mặc vẫn phải trả lại cho sếp Phương”“Được.”.