Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 496

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Các khách mời nhanh chóng bị thu hút, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía cô…Ngón tay Phong Thiên Tuyết lướt trên phím đàn giống như có hồn, như thể cô đang giao phó linh hồn và sinh mệnh cho khúc nhạc.Khách mời dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn không giàu cũng sang, họ đã nghe nhiều concert do các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới trình diễn nên dĩ nhiên phân biệt được hay hay dở.Vốn chỉ mời sinh viên của học viện Âm nhạc đến trình diễn làm nền mà thôi, nhưng bỗng dưng lại được nghe bản nhạc ở trình độ nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, điều này khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.“Cô mời nghệ sĩ dương cầm đó ở đầu về vậy? Trình độ cao quá” Có khách mời hỏi sếp Phương.“À…” Sếp Phương sững sờ giây lát rồi lập tức cười nói, “Tôi, tôi mời từ học viện Âm nhạc về, anh thấy thế nào?”“Giỏi lắm.Vị khách mời đó khen ngợi thật lòng, “Trình độ này có thể sánh ngang với nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới!”“Hả? Giỏi vậy sao?”Sếp Phương không am hiểu, nghe thấy anh ta khen ngợi như vậy thì hết sức kinh ngạc, cô ta lại nhìn các khách mời khác, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, xoay người thưởng thức màn trình diễn đàn dương cầm trên sân khấu.Cô ta không khỏi thở phào một hơi, lập tức tươi cười ra mặt.Xem ra là trong họa có phúc!Quan tâm cô ta là ai làm gì, có thể biểu diễn suôn sẻ là được rồi.Ở hậu trường, Cao Đình nghe thấy tiếng nhạc thì cặp mày đang nhíu lại mới giãn ra, cuối cùng cũng có thể yên tâm bôi thuốc băng bó vết thương.Ở giữa sảnh tiệc, Dạ Chẩn Đình đang bị mọi người vây quanh ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu…Tài đánh đàn tinh thông, đôi mắt trong veo linh động sao mà quen thuộc đến thế!Anh nhớ tới dạo trước Phong Thiên Tuyết đeo mặt nạ biểu diễn ở quán bar DTT.Khi đó anh không nhận ra, nhưng bây giờ cô không thể qua nổi ánh mắt anh được nữa….

Các khách mời nhanh chóng bị thu hút, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía cô…

Ngón tay Phong Thiên Tuyết lướt trên phím đàn giống như có hồn, như thể cô đang giao phó linh hồn và sinh mệnh cho khúc nhạc.

Khách mời dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn không giàu cũng sang, họ đã nghe nhiều concert do các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới trình diễn nên dĩ nhiên phân biệt được hay hay dở.

Vốn chỉ mời sinh viên của học viện Âm nhạc đến trình diễn làm nền mà thôi, nhưng bỗng dưng lại được nghe bản nhạc ở trình độ nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, điều này khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.

“Cô mời nghệ sĩ dương cầm đó ở đầu về vậy? Trình độ cao quá” Có khách mời hỏi sếp Phương.

“À…” Sếp Phương sững sờ giây lát rồi lập tức cười nói, “Tôi, tôi mời từ học viện Âm nhạc về, anh thấy thế nào?”

“Giỏi lắm.

Vị khách mời đó khen ngợi thật lòng, “Trình độ này có thể sánh ngang với nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới!”

“Hả? Giỏi vậy sao?”

Sếp Phương không am hiểu, nghe thấy anh ta khen ngợi như vậy thì hết sức kinh ngạc, cô ta lại nhìn các khách mời khác, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, xoay người thưởng thức màn trình diễn đàn dương cầm trên sân khấu.

Cô ta không khỏi thở phào một hơi, lập tức tươi cười ra mặt.

Xem ra là trong họa có phúc!

Quan tâm cô ta là ai làm gì, có thể biểu diễn suôn sẻ là được rồi.

Ở hậu trường, Cao Đình nghe thấy tiếng nhạc thì cặp mày đang nhíu lại mới giãn ra, cuối cùng cũng có thể yên tâm bôi thuốc băng bó vết thương.

Ở giữa sảnh tiệc, Dạ Chẩn Đình đang bị mọi người vây quanh ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu…

Tài đánh đàn tinh thông, đôi mắt trong veo linh động sao mà quen thuộc đến thế!

Anh nhớ tới dạo trước Phong Thiên Tuyết đeo mặt nạ biểu diễn ở quán bar DTT.

Khi đó anh không nhận ra, nhưng bây giờ cô không thể qua nổi ánh mắt anh được nữa….

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Các khách mời nhanh chóng bị thu hút, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía cô…Ngón tay Phong Thiên Tuyết lướt trên phím đàn giống như có hồn, như thể cô đang giao phó linh hồn và sinh mệnh cho khúc nhạc.Khách mời dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn không giàu cũng sang, họ đã nghe nhiều concert do các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới trình diễn nên dĩ nhiên phân biệt được hay hay dở.Vốn chỉ mời sinh viên của học viện Âm nhạc đến trình diễn làm nền mà thôi, nhưng bỗng dưng lại được nghe bản nhạc ở trình độ nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, điều này khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.“Cô mời nghệ sĩ dương cầm đó ở đầu về vậy? Trình độ cao quá” Có khách mời hỏi sếp Phương.“À…” Sếp Phương sững sờ giây lát rồi lập tức cười nói, “Tôi, tôi mời từ học viện Âm nhạc về, anh thấy thế nào?”“Giỏi lắm.Vị khách mời đó khen ngợi thật lòng, “Trình độ này có thể sánh ngang với nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới!”“Hả? Giỏi vậy sao?”Sếp Phương không am hiểu, nghe thấy anh ta khen ngợi như vậy thì hết sức kinh ngạc, cô ta lại nhìn các khách mời khác, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, xoay người thưởng thức màn trình diễn đàn dương cầm trên sân khấu.Cô ta không khỏi thở phào một hơi, lập tức tươi cười ra mặt.Xem ra là trong họa có phúc!Quan tâm cô ta là ai làm gì, có thể biểu diễn suôn sẻ là được rồi.Ở hậu trường, Cao Đình nghe thấy tiếng nhạc thì cặp mày đang nhíu lại mới giãn ra, cuối cùng cũng có thể yên tâm bôi thuốc băng bó vết thương.Ở giữa sảnh tiệc, Dạ Chẩn Đình đang bị mọi người vây quanh ngoảnh đầu nhìn về phía sân khấu…Tài đánh đàn tinh thông, đôi mắt trong veo linh động sao mà quen thuộc đến thế!Anh nhớ tới dạo trước Phong Thiên Tuyết đeo mặt nạ biểu diễn ở quán bar DTT.Khi đó anh không nhận ra, nhưng bây giờ cô không thể qua nổi ánh mắt anh được nữa….

Chương 496