Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 506

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Bây giờ cô cực kỳ sợ hãi, trong lòng do dự không biết có nên nói cho Dạ Chấn Đình biết sự thật hay không, nếu như anh biết bọn nhỏ là con anh thì Sở Tử Mặc và bọn nhỏ sẽ an toàn chăng?Thế nhưng, thế nhưng…Bọn nhỏ đi theo người ba bạo lực như vậy liệu có trưởng thành khỏe mạnh được không?“Cốc cốc!”cửa bên ngoài, Lôi Vũ đẩy cửa bước vào ngay sau đó,trong tay cô ấy cầm theo hòm thuốc, “Cô Phong, cô bị thương à?”“Bác sĩ Lôi… Á..”Phong Thiên Tuyết đang định ngồi dậy thì sau lưng lại nhói lên đau đớn khiến cô không thể động đậy.“Đừng cử động, để tôi xem nào” Lôi Vũ tiến lên kiểm tra cho cô, “Chắc không bị thương xương cốt, nhưng vẫn phải chụp X quang để kiểm tra, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”“Bác sĩ Lôi, cô có thấy Tử Mặc không? Anh ấy có sao không?”Phong Thiên Tuyết lo cho vết thương của Sở Tử Mặc, từ nhỏ sức khỏe anh ta đã yếu, ban nãy bị đấm không biết có nghiêm trọng không.“Tôi vừa qua bên đó rồi, anh ta không có gì đáng lo” Lôi Vũ khẽ nói, “Cô Phong, cô cần gì phải như vậy, vì sao cô cứ đối đầu với Dạ Vương mại thế? Như vậy không tốt cho cô và bạn cô đâu”.“Tôi đâu muốn chọc anh ta, là anh ta tự lên cơn ấy chứ.” Phong Thiên Tuyết vô cùng bất lực.“Haizz..” Lôi Vũ thở dài một hơi, gọi điện thoại sai người tới đón Phong Thiên Tuyết đến bệnh viện.Chẳng mấy chốc, có mấy nhân viên y tá đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi lên rồi đẩy cô rời đi từ cửa sau.Bên ngoài đang mưa nhỏ, thời tiết chuyển mát.Phong Thiên Tuyết khoác áo khoác của Dạ Chấn Đình, cô có người lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy.Khi lên xe, Phong Thiên Tuyết tình cờ nhìn thấy Dạ Chấn Đình dẫn theo vô số thuộc hạ vội vàng chạy ra, hình như đang đón nhân vật quan trọng nào đó.Một chiếc xe đi tới, tất cả khách mời đứng nghiêm chỉnhDạ Chấn Đình tự mình mở cửa xe, khom người đỡ người ngồi sau xuống xe, thái độ của anh vô cùng cung kính!“Đó là ai vậy?”Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trên đời này còn có người khiến Dạ Chấn Đình phải khom người cúi đầu.“Ông cụ Dạ!” Lôi Vũ khẽ nói, “Ông nội của Dạ Vương!”.

Bây giờ cô cực kỳ sợ hãi, trong lòng do dự không biết có nên nói cho Dạ Chấn Đình biết sự thật hay không, nếu như anh biết bọn nhỏ là con anh thì Sở Tử Mặc và bọn nhỏ sẽ an toàn chăng?

Thế nhưng, thế nhưng…

Bọn nhỏ đi theo người ba bạo lực như vậy liệu có trưởng thành khỏe mạnh được không?

“Cốc cốc!”

cửa bên ngoài, Lôi Vũ đẩy cửa bước vào ngay sau đó,

trong tay cô ấy cầm theo hòm thuốc, “Cô Phong, cô bị thương à?”

“Bác sĩ Lôi… Á.

.

Phong Thiên Tuyết đang định ngồi dậy thì sau lưng lại nhói lên đau đớn khiến cô không thể động đậy.

“Đừng cử động, để tôi xem nào” Lôi Vũ tiến lên kiểm tra cho cô, “Chắc không bị thương xương cốt, nhưng vẫn phải chụp X quang để kiểm tra, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.

“Bác sĩ Lôi, cô có thấy Tử Mặc không? Anh ấy có sao không?”

Phong Thiên Tuyết lo cho vết thương của Sở Tử Mặc, từ nhỏ sức khỏe anh ta đã yếu, ban nãy bị đấm không biết có nghiêm trọng không.

“Tôi vừa qua bên đó rồi, anh ta không có gì đáng lo” Lôi Vũ khẽ nói, “Cô Phong, cô cần gì phải như vậy, vì sao cô cứ đối đầu với Dạ Vương mại thế? Như vậy không tốt cho cô và bạn cô đâu”.

“Tôi đâu muốn chọc anh ta, là anh ta tự lên cơn ấy chứ.

” Phong Thiên Tuyết vô cùng bất lực.

“Haizz.

.

” Lôi Vũ thở dài một hơi, gọi điện thoại sai người tới đón Phong Thiên Tuyết đến bệnh viện.

Chẳng mấy chốc, có mấy nhân viên y tá đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi lên rồi đẩy cô rời đi từ cửa sau.

Bên ngoài đang mưa nhỏ, thời tiết chuyển mát.

Phong Thiên Tuyết khoác áo khoác của Dạ Chấn Đình, cô có người lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy.

Khi lên xe, Phong Thiên Tuyết tình cờ nhìn thấy Dạ Chấn Đình dẫn theo vô số thuộc hạ vội vàng chạy ra, hình như đang đón nhân vật quan trọng nào đó.

Một chiếc xe đi tới, tất cả khách mời đứng nghiêm chỉnh

Dạ Chấn Đình tự mình mở cửa xe, khom người đỡ người ngồi sau xuống xe, thái độ của anh vô cùng cung kính!

“Đó là ai vậy?”

Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trên đời này còn có người khiến Dạ Chấn Đình phải khom người cúi đầu.

“Ông cụ Dạ!” Lôi Vũ khẽ nói, “Ông nội của Dạ Vương!”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Bây giờ cô cực kỳ sợ hãi, trong lòng do dự không biết có nên nói cho Dạ Chấn Đình biết sự thật hay không, nếu như anh biết bọn nhỏ là con anh thì Sở Tử Mặc và bọn nhỏ sẽ an toàn chăng?Thế nhưng, thế nhưng…Bọn nhỏ đi theo người ba bạo lực như vậy liệu có trưởng thành khỏe mạnh được không?“Cốc cốc!”cửa bên ngoài, Lôi Vũ đẩy cửa bước vào ngay sau đó,trong tay cô ấy cầm theo hòm thuốc, “Cô Phong, cô bị thương à?”“Bác sĩ Lôi… Á..”Phong Thiên Tuyết đang định ngồi dậy thì sau lưng lại nhói lên đau đớn khiến cô không thể động đậy.“Đừng cử động, để tôi xem nào” Lôi Vũ tiến lên kiểm tra cho cô, “Chắc không bị thương xương cốt, nhưng vẫn phải chụp X quang để kiểm tra, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”“Bác sĩ Lôi, cô có thấy Tử Mặc không? Anh ấy có sao không?”Phong Thiên Tuyết lo cho vết thương của Sở Tử Mặc, từ nhỏ sức khỏe anh ta đã yếu, ban nãy bị đấm không biết có nghiêm trọng không.“Tôi vừa qua bên đó rồi, anh ta không có gì đáng lo” Lôi Vũ khẽ nói, “Cô Phong, cô cần gì phải như vậy, vì sao cô cứ đối đầu với Dạ Vương mại thế? Như vậy không tốt cho cô và bạn cô đâu”.“Tôi đâu muốn chọc anh ta, là anh ta tự lên cơn ấy chứ.” Phong Thiên Tuyết vô cùng bất lực.“Haizz..” Lôi Vũ thở dài một hơi, gọi điện thoại sai người tới đón Phong Thiên Tuyết đến bệnh viện.Chẳng mấy chốc, có mấy nhân viên y tá đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi lên rồi đẩy cô rời đi từ cửa sau.Bên ngoài đang mưa nhỏ, thời tiết chuyển mát.Phong Thiên Tuyết khoác áo khoác của Dạ Chấn Đình, cô có người lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy.Khi lên xe, Phong Thiên Tuyết tình cờ nhìn thấy Dạ Chấn Đình dẫn theo vô số thuộc hạ vội vàng chạy ra, hình như đang đón nhân vật quan trọng nào đó.Một chiếc xe đi tới, tất cả khách mời đứng nghiêm chỉnhDạ Chấn Đình tự mình mở cửa xe, khom người đỡ người ngồi sau xuống xe, thái độ của anh vô cùng cung kính!“Đó là ai vậy?”Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trên đời này còn có người khiến Dạ Chấn Đình phải khom người cúi đầu.“Ông cụ Dạ!” Lôi Vũ khẽ nói, “Ông nội của Dạ Vương!”.

Chương 506