Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 515

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ông đừng giận ảnh hưởng đến sức khoẻ” Dạ Chấn Đình chân thành an ủi: “Ông lớn tuổi rồi nên nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu..”“Thằng ranh này, ông đánh chết cháu.”Ông cụ Dạ giận dữ quát lên, sau đó mấy tiếng “bịch, bịch, bịch” vang lên.Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, che miệng không dám phát ra tiếng, nhưng tim lại như bị ai nắm lấy.Dạ Chấn Đình thật sự bị đánh sao?Liệu có phải anh…“Ông xem, ông đánh cũng chẳng đau, đúng là già thật rồi.”Giọng Dạ Chấn Đình vọng lại, mang theo chút trêu chọc.“Thằng nhóc này… cháu.”Ông cụ Dạ tức muốn chết, sau đó bắt đầu không thở được.“Ông nội!” Dạ Chấn Đình vội xoa dịu: “Ông không sao chứ? Ông để thuốc ở đâu?”“Người đâu!”Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phòng bên cạnh.Phong Thiên Tuyết lo lắng, bất an, đi qua đi lại trong phòng.Hy vọng ông cụ Dạ không sao, nếu không cô sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn nữa.“Ông nội, ông sao thế? Ông đừng làm cháu sợ” Phòng kế bên lại truyền tới tiếng gọi lo lắng của Lăng Long: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy vẫn ổn mà!”.“Im lặng!” Dạ Chấn Đình thấp giọng quát.Phòng bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, sau đó Dạ Chấn Đình nói: “Ra ngoài hết đi.”“Vâng” Cả nhóm người cùng đi ra.“Ông nội, cháu dìu ông về phòng” Lăng Long khéo léo nói.“Để anh” Dạ Chấn Đình bước lên đỡ ông cụ.“Cháu tránh ra” Ông cụ Dạ tức giận quát: “Thằng nhóc thối cháu chỉ muốn ông tức chết!”“Cháu không dám!” Dạ Chấn Đình nhỏ giọng nói.“Hừ” Ông cụ Dạ giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi để Lăng Long dìu mình đi.Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, phòng khách và cầu thang bắt đầu tắt đèn..

“Ông đừng giận ảnh hưởng đến sức khoẻ” Dạ Chấn Đình chân thành an ủi: “Ông lớn tuổi rồi nên nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu.

.

“Thằng ranh này, ông đánh chết cháu.

Ông cụ Dạ giận dữ quát lên, sau đó mấy tiếng “bịch, bịch, bịch” vang lên.

Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, che miệng không dám phát ra tiếng, nhưng tim lại như bị ai nắm lấy.

Dạ Chấn Đình thật sự bị đánh sao?

Liệu có phải anh…

“Ông xem, ông đánh cũng chẳng đau, đúng là già thật rồi.

Giọng Dạ Chấn Đình vọng lại, mang theo chút trêu chọc.

“Thằng nhóc này… cháu.

Ông cụ Dạ tức muốn chết, sau đó bắt đầu không thở được.

“Ông nội!” Dạ Chấn Đình vội xoa dịu: “Ông không sao chứ? Ông để thuốc ở đâu?”

“Người đâu!”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phòng bên cạnh.

Phong Thiên Tuyết lo lắng, bất an, đi qua đi lại trong phòng.

Hy vọng ông cụ Dạ không sao, nếu không cô sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn nữa.

“Ông nội, ông sao thế? Ông đừng làm cháu sợ” Phòng kế bên lại truyền tới tiếng gọi lo lắng của Lăng Long: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy vẫn ổn mà!”.

“Im lặng!” Dạ Chấn Đình thấp giọng quát.

Phòng bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, sau đó Dạ Chấn Đình nói: “Ra ngoài hết đi.

“Vâng” Cả nhóm người cùng đi ra.

“Ông nội, cháu dìu ông về phòng” Lăng Long khéo léo nói.

“Để anh” Dạ Chấn Đình bước lên đỡ ông cụ.

“Cháu tránh ra” Ông cụ Dạ tức giận quát: “Thằng nhóc thối cháu chỉ muốn ông tức chết!”

“Cháu không dám!” Dạ Chấn Đình nhỏ giọng nói.

“Hừ” Ông cụ Dạ giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi để Lăng Long dìu mình đi.

Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, phòng khách và cầu thang bắt đầu tắt đèn.

.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ông đừng giận ảnh hưởng đến sức khoẻ” Dạ Chấn Đình chân thành an ủi: “Ông lớn tuổi rồi nên nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu..”“Thằng ranh này, ông đánh chết cháu.”Ông cụ Dạ giận dữ quát lên, sau đó mấy tiếng “bịch, bịch, bịch” vang lên.Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, che miệng không dám phát ra tiếng, nhưng tim lại như bị ai nắm lấy.Dạ Chấn Đình thật sự bị đánh sao?Liệu có phải anh…“Ông xem, ông đánh cũng chẳng đau, đúng là già thật rồi.”Giọng Dạ Chấn Đình vọng lại, mang theo chút trêu chọc.“Thằng nhóc này… cháu.”Ông cụ Dạ tức muốn chết, sau đó bắt đầu không thở được.“Ông nội!” Dạ Chấn Đình vội xoa dịu: “Ông không sao chứ? Ông để thuốc ở đâu?”“Người đâu!”Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phòng bên cạnh.Phong Thiên Tuyết lo lắng, bất an, đi qua đi lại trong phòng.Hy vọng ông cụ Dạ không sao, nếu không cô sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn nữa.“Ông nội, ông sao thế? Ông đừng làm cháu sợ” Phòng kế bên lại truyền tới tiếng gọi lo lắng của Lăng Long: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy vẫn ổn mà!”.“Im lặng!” Dạ Chấn Đình thấp giọng quát.Phòng bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, sau đó Dạ Chấn Đình nói: “Ra ngoài hết đi.”“Vâng” Cả nhóm người cùng đi ra.“Ông nội, cháu dìu ông về phòng” Lăng Long khéo léo nói.“Để anh” Dạ Chấn Đình bước lên đỡ ông cụ.“Cháu tránh ra” Ông cụ Dạ tức giận quát: “Thằng nhóc thối cháu chỉ muốn ông tức chết!”“Cháu không dám!” Dạ Chấn Đình nhỏ giọng nói.“Hừ” Ông cụ Dạ giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi để Lăng Long dìu mình đi.Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, phòng khách và cầu thang bắt đầu tắt đèn..

Chương 515