“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay…
Chương 46: 46: Hắn Hắn Là Ư
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… Vừa nghe đến cái tên này, Đàm Minh Đạt rõ ràng hơi sửng sốt."Mày là chồng của Tô Nhã Linh sao?"Hắn vừa dứt lời, những anh em của Đàm Minh Đạt đều nhíu mày lại, thái độ tràn đầy vẻ thù địch đánh giá Trần Bảo Kỳ."Không sai!"Đàm Minh Đạt nhìn Trần Bảo Kỳ không chút thương tổn nào trước mặt, cảnh giác mở lời: "Chưa có ai tới tìm mày sao?""Anh nói bọn họ à?"Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, xác của Hắc Bạch Song Sát đã bị ném từ ngoài cửa vào trong phòng.Trong phòng bao, thoáng chốc tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.Nhìn thấy bộ dạng chết thảm của Hắc Bạch Song Sát, Đàm Minh Đạt tức giận đến mức cơ miệng giật vài cái.Đối với hắn mà nói, Trần Bảo Kỳ làm vậy chẳng khác nào đang khiêu khích hắn.Thằng nhãi này không chỉ giết người của hắn mà còn chủ động tới hang ổ của hắn!"Nói cho tôi biết, là ai bỏ tiền ra mua tay và chân của tôi?"Trần Bảo Kỳ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Đàm Minh Đạt."Muốn biết à? Trước tiên hỏi bọn họ có đồng ý không đã!"Đàm Minh Đạt gằn giọng nói từng chữ từng chữ một, đàn em ở xung quanh thuận thế tiến lên.Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.Có người cầm kiếm dài, có người cầm dao găm.Còn Đàm Minh Đạt cầm một khẩu súng."Mày thử ngông cuồng lần nữa xem!"Đàm Minh Đạt vừa dứt lời, bên ngoài phòng bao vang lên tiếng bước chân dồn dập.Ngay sau đó, một đội đặc chiến được trang bị vũ khí đầy đủ ùn ùn kéo tới."Không được động đậy! Hạ vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xuống!"Long Thế An đanh mặt, quát lớn.Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy tên đàn em của Đàm Minh Đạt đều vội buông vũ khí ra, hai tay ôm lấy đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.Còn Đàm Minh Đạt vô cùng ngạc nhiên nhìn Long Thế An đứng trước mặt."Tướng quân Long, ông đang làm gì vậy? Đàm Minh Đạt tôi không làm gì chọc đến ông mà nhỉ?”"Cậu quả thật không trêu chọc tôi nhưng lại trêu chọc Bảo Kỳ Vương!"Cái gì? Bảo Kỳ Vương?Lạch cạch...!Nghe thấy ba chữ này, khẩu súng trong tay Đàm Minh Đạt rơi thẳng xuống đất.Đầu óc hắn trống rỗng, ngờ vực nhìn Trần Bảo Kỳ."Hắn...!hắn là Bảo Kỳ Vương ư?""Sao có thể chứ? Hắn không phải tên vô công rồi nghề vừa ra tù sao?""Pằng!".
Vừa nghe đến cái tên này, Đàm Minh Đạt rõ ràng hơi sửng sốt.
"Mày là chồng của Tô Nhã Linh sao?"
Hắn vừa dứt lời, những anh em của Đàm Minh Đạt đều nhíu mày lại, thái độ tràn đầy vẻ thù địch đánh giá Trần Bảo Kỳ.
"Không sai!"
Đàm Minh Đạt nhìn Trần Bảo Kỳ không chút thương tổn nào trước mặt, cảnh giác mở lời: "Chưa có ai tới tìm mày sao?"
"Anh nói bọn họ à?"
Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, xác của Hắc Bạch Song Sát đã bị ném từ ngoài cửa vào trong phòng.
Trong phòng bao, thoáng chốc tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Nhìn thấy bộ dạng chết thảm của Hắc Bạch Song Sát, Đàm Minh Đạt tức giận đến mức cơ miệng giật vài cái.
Đối với hắn mà nói, Trần Bảo Kỳ làm vậy chẳng khác nào đang khiêu khích hắn.
Thằng nhãi này không chỉ giết người của hắn mà còn chủ động tới hang ổ của hắn!
"Nói cho tôi biết, là ai bỏ tiền ra mua tay và chân của tôi?"
Trần Bảo Kỳ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Đàm Minh Đạt.
"Muốn biết à? Trước tiên hỏi bọn họ có đồng ý không đã!"
Đàm Minh Đạt gằn giọng nói từng chữ từng chữ một, đàn em ở xung quanh thuận thế tiến lên.
Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Có người cầm kiếm dài, có người cầm dao găm.
Còn Đàm Minh Đạt cầm một khẩu súng.
"Mày thử ngông cuồng lần nữa xem!"
Đàm Minh Đạt vừa dứt lời, bên ngoài phòng bao vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một đội đặc chiến được trang bị vũ khí đầy đủ ùn ùn kéo tới.
"Không được động đậy! Hạ vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xuống!"
Long Thế An đanh mặt, quát lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy tên đàn em của Đàm Minh Đạt đều vội buông vũ khí ra, hai tay ôm lấy đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Còn Đàm Minh Đạt vô cùng ngạc nhiên nhìn Long Thế An đứng trước mặt.
"Tướng quân Long, ông đang làm gì vậy? Đàm Minh Đạt tôi không làm gì chọc đến ông mà nhỉ?”
"Cậu quả thật không trêu chọc tôi nhưng lại trêu chọc Bảo Kỳ Vương!"
Cái gì? Bảo Kỳ Vương?
Lạch cạch...!
Nghe thấy ba chữ này, khẩu súng trong tay Đàm Minh Đạt rơi thẳng xuống đất.
Đầu óc hắn trống rỗng, ngờ vực nhìn Trần Bảo Kỳ.
"Hắn...!hắn là Bảo Kỳ Vương ư?"
"Sao có thể chứ? Hắn không phải tên vô công rồi nghề vừa ra tù sao?"
"Pằng!".
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… Vừa nghe đến cái tên này, Đàm Minh Đạt rõ ràng hơi sửng sốt."Mày là chồng của Tô Nhã Linh sao?"Hắn vừa dứt lời, những anh em của Đàm Minh Đạt đều nhíu mày lại, thái độ tràn đầy vẻ thù địch đánh giá Trần Bảo Kỳ."Không sai!"Đàm Minh Đạt nhìn Trần Bảo Kỳ không chút thương tổn nào trước mặt, cảnh giác mở lời: "Chưa có ai tới tìm mày sao?""Anh nói bọn họ à?"Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, xác của Hắc Bạch Song Sát đã bị ném từ ngoài cửa vào trong phòng.Trong phòng bao, thoáng chốc tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.Nhìn thấy bộ dạng chết thảm của Hắc Bạch Song Sát, Đàm Minh Đạt tức giận đến mức cơ miệng giật vài cái.Đối với hắn mà nói, Trần Bảo Kỳ làm vậy chẳng khác nào đang khiêu khích hắn.Thằng nhãi này không chỉ giết người của hắn mà còn chủ động tới hang ổ của hắn!"Nói cho tôi biết, là ai bỏ tiền ra mua tay và chân của tôi?"Trần Bảo Kỳ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Đàm Minh Đạt."Muốn biết à? Trước tiên hỏi bọn họ có đồng ý không đã!"Đàm Minh Đạt gằn giọng nói từng chữ từng chữ một, đàn em ở xung quanh thuận thế tiến lên.Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.Có người cầm kiếm dài, có người cầm dao găm.Còn Đàm Minh Đạt cầm một khẩu súng."Mày thử ngông cuồng lần nữa xem!"Đàm Minh Đạt vừa dứt lời, bên ngoài phòng bao vang lên tiếng bước chân dồn dập.Ngay sau đó, một đội đặc chiến được trang bị vũ khí đầy đủ ùn ùn kéo tới."Không được động đậy! Hạ vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xuống!"Long Thế An đanh mặt, quát lớn.Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy tên đàn em của Đàm Minh Đạt đều vội buông vũ khí ra, hai tay ôm lấy đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.Còn Đàm Minh Đạt vô cùng ngạc nhiên nhìn Long Thế An đứng trước mặt."Tướng quân Long, ông đang làm gì vậy? Đàm Minh Đạt tôi không làm gì chọc đến ông mà nhỉ?”"Cậu quả thật không trêu chọc tôi nhưng lại trêu chọc Bảo Kỳ Vương!"Cái gì? Bảo Kỳ Vương?Lạch cạch...!Nghe thấy ba chữ này, khẩu súng trong tay Đàm Minh Đạt rơi thẳng xuống đất.Đầu óc hắn trống rỗng, ngờ vực nhìn Trần Bảo Kỳ."Hắn...!hắn là Bảo Kỳ Vương ư?""Sao có thể chứ? Hắn không phải tên vô công rồi nghề vừa ra tù sao?""Pằng!".