“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay…
Chương 47: 47: Tôi Sẽ Không Để Lộ!
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… Trong phòng truyền ra tiếng súng chói tai.Đàm Minh Đạt bị dọa sợ tới mức ôm đầu ngồi xuống đất."Chuyện của Bảo Kỳ Vương cần phải báo cáo với cậu sao?"Long Thế An lạnh lùng hỏi ngược lại.Trần Bảo Kỳ chậm rãi bước tới bên cạnh Đàm Minh Đạt.Anh càng tiến lại gần, trong lòng Đàm Minh Đạt càng thêm bất an.Nhìn Trần Bảo Kỳ càng lúc càng gần, phòng tuyến tâm lý của Đàm Minh Đạt hoàn toàn sụp đổ, quỳ dưới sàn không đứng dậy."Ai bỏ tiền ra mua tay chân của tôi?"Trần Bảo Kỳ hỏi lại lần nữa."Là...!Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, Trần Sơn!"Nghe tới cái tên này, Long Thế An khó mà nén lửa giận nói: "Bảo Kỳ Vương, tôi sẽ đi bắt Trần Sơn ngay!""Không cần! Để tôi tự đi”.Trần Bảo Kỳ khẽ vẫy tay, ánh mắt chuyển tới trên người Đàm Minh Đạt."Trong tay anh có bao nhiêu nhà máy gạch?""Báo cáo...!Bảo Kỳ Vương, mười lăm nhà máy ạ!"Đàm Minh Đạt không dám ngẩng đầu, thành thật trả lời."Tôi muốn tất cả”.Trần Bảo Kỳ lên tiếng.Đàm Minh Đạt nghe xong, vô cùng sửng sốt."Có vấn đề gì sao?""Không không không, tôi chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, Bảo Kỳ Vương, tôi...!lập tức chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng”."Hai người này vừa nãy xúc phạm vợ tôi, anh mang theo hợp đồng tới gặp vợ tôi xin lỗi, sau đó chuyển nhượng sang tên cô ấy”.Trần Bảo Kỳ nhìn thẳng vào Đàm Minh Đạt: "Nhớ rằng, mười lăm nhà máy gạch, nếu vợ tôi không tiếp nhận một nhà máy nào tức là cô ấy không tha thứ cho anh”."Vậy thì, tôi sẽ lấy mạng của anh!"Đàm Minh Đạt bị dọa sợ toàn thân không ngừng run rẩy, liên tục gật đầu: "Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ xin cô Tô tha thứ”.Đàm Minh Đạt nói xong không dám chậm trễ, nhanh chóng bò ra ngoài."Nhờ kỹ, đừng để lộ thân phận của tôi!"Trần Bảo Kỳ nhắc nhở."Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi sẽ không để lộ!"Sau khi điều trị xong ở bệnh viện, lúc này Trần Sơn và cả nhà Tô Đan Đan tới nhà Tô Nhã Linh."Cậu Trần, thằng ranh Trần Bảo Kỳ chết thật rồi sao?"Vẻ mặt Triệu Hải Yến tràn đầy phấn khởi hỏi.Tay phải Trần Sơn bị bó bột băng đầy vải trắng nên hắn dùng tay trái rút điện thoại ra, kiểm tra nhật ký cuộc gọi."Cô, cô nhìn xem, cháu gọi cho ông trùm Lâm Thành là Đàm Minh Đạt bao nhiêu cuộc, hắn không nhận, còn đàn em mà hắn cử đi xử Trần Bảo Kỳ là Hắc Bạch Song Sát cũng không nhận điện thoại của cháu”..
Trong phòng truyền ra tiếng súng chói tai.
Đàm Minh Đạt bị dọa sợ tới mức ôm đầu ngồi xuống đất.
"Chuyện của Bảo Kỳ Vương cần phải báo cáo với cậu sao?"
Long Thế An lạnh lùng hỏi ngược lại.
Trần Bảo Kỳ chậm rãi bước tới bên cạnh Đàm Minh Đạt.
Anh càng tiến lại gần, trong lòng Đàm Minh Đạt càng thêm bất an.
Nhìn Trần Bảo Kỳ càng lúc càng gần, phòng tuyến tâm lý của Đàm Minh Đạt hoàn toàn sụp đổ, quỳ dưới sàn không đứng dậy.
"Ai bỏ tiền ra mua tay chân của tôi?"
Trần Bảo Kỳ hỏi lại lần nữa.
"Là...!Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, Trần Sơn!"
Nghe tới cái tên này, Long Thế An khó mà nén lửa giận nói: "Bảo Kỳ Vương, tôi sẽ đi bắt Trần Sơn ngay!"
"Không cần! Để tôi tự đi”.
Trần Bảo Kỳ khẽ vẫy tay, ánh mắt chuyển tới trên người Đàm Minh Đạt.
"Trong tay anh có bao nhiêu nhà máy gạch?"
"Báo cáo...!Bảo Kỳ Vương, mười lăm nhà máy ạ!"
Đàm Minh Đạt không dám ngẩng đầu, thành thật trả lời.
"Tôi muốn tất cả”.
Trần Bảo Kỳ lên tiếng.
Đàm Minh Đạt nghe xong, vô cùng sửng sốt.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không không không, tôi chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, Bảo Kỳ Vương, tôi...!lập tức chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng”.
"Hai người này vừa nãy xúc phạm vợ tôi, anh mang theo hợp đồng tới gặp vợ tôi xin lỗi, sau đó chuyển nhượng sang tên cô ấy”.
Trần Bảo Kỳ nhìn thẳng vào Đàm Minh Đạt: "Nhớ rằng, mười lăm nhà máy gạch, nếu vợ tôi không tiếp nhận một nhà máy nào tức là cô ấy không tha thứ cho anh”.
"Vậy thì, tôi sẽ lấy mạng của anh!"
Đàm Minh Đạt bị dọa sợ toàn thân không ngừng run rẩy, liên tục gật đầu: "Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ xin cô Tô tha thứ”.
Đàm Minh Đạt nói xong không dám chậm trễ, nhanh chóng bò ra ngoài.
"Nhờ kỹ, đừng để lộ thân phận của tôi!"
Trần Bảo Kỳ nhắc nhở.
"Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi sẽ không để lộ!"
Sau khi điều trị xong ở bệnh viện, lúc này Trần Sơn và cả nhà Tô Đan Đan tới nhà Tô Nhã Linh.
"Cậu Trần, thằng ranh Trần Bảo Kỳ chết thật rồi sao?"
Vẻ mặt Triệu Hải Yến tràn đầy phấn khởi hỏi.
Tay phải Trần Sơn bị bó bột băng đầy vải trắng nên hắn dùng tay trái rút điện thoại ra, kiểm tra nhật ký cuộc gọi.
"Cô, cô nhìn xem, cháu gọi cho ông trùm Lâm Thành là Đàm Minh Đạt bao nhiêu cuộc, hắn không nhận, còn đàn em mà hắn cử đi xử Trần Bảo Kỳ là Hắc Bạch Song Sát cũng không nhận điện thoại của cháu”..
Bảo Kỳ VươngTác giả: Dương HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”. "Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”. “...” Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương. "Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”. Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng. "Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?" Hắc Vũ mạnh dạn hỏi. "Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”. Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng. Đúng lúc này, một chiếc máy bay… Trong phòng truyền ra tiếng súng chói tai.Đàm Minh Đạt bị dọa sợ tới mức ôm đầu ngồi xuống đất."Chuyện của Bảo Kỳ Vương cần phải báo cáo với cậu sao?"Long Thế An lạnh lùng hỏi ngược lại.Trần Bảo Kỳ chậm rãi bước tới bên cạnh Đàm Minh Đạt.Anh càng tiến lại gần, trong lòng Đàm Minh Đạt càng thêm bất an.Nhìn Trần Bảo Kỳ càng lúc càng gần, phòng tuyến tâm lý của Đàm Minh Đạt hoàn toàn sụp đổ, quỳ dưới sàn không đứng dậy."Ai bỏ tiền ra mua tay chân của tôi?"Trần Bảo Kỳ hỏi lại lần nữa."Là...!Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, Trần Sơn!"Nghe tới cái tên này, Long Thế An khó mà nén lửa giận nói: "Bảo Kỳ Vương, tôi sẽ đi bắt Trần Sơn ngay!""Không cần! Để tôi tự đi”.Trần Bảo Kỳ khẽ vẫy tay, ánh mắt chuyển tới trên người Đàm Minh Đạt."Trong tay anh có bao nhiêu nhà máy gạch?""Báo cáo...!Bảo Kỳ Vương, mười lăm nhà máy ạ!"Đàm Minh Đạt không dám ngẩng đầu, thành thật trả lời."Tôi muốn tất cả”.Trần Bảo Kỳ lên tiếng.Đàm Minh Đạt nghe xong, vô cùng sửng sốt."Có vấn đề gì sao?""Không không không, tôi chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, Bảo Kỳ Vương, tôi...!lập tức chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng”."Hai người này vừa nãy xúc phạm vợ tôi, anh mang theo hợp đồng tới gặp vợ tôi xin lỗi, sau đó chuyển nhượng sang tên cô ấy”.Trần Bảo Kỳ nhìn thẳng vào Đàm Minh Đạt: "Nhớ rằng, mười lăm nhà máy gạch, nếu vợ tôi không tiếp nhận một nhà máy nào tức là cô ấy không tha thứ cho anh”."Vậy thì, tôi sẽ lấy mạng của anh!"Đàm Minh Đạt bị dọa sợ toàn thân không ngừng run rẩy, liên tục gật đầu: "Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ xin cô Tô tha thứ”.Đàm Minh Đạt nói xong không dám chậm trễ, nhanh chóng bò ra ngoài."Nhờ kỹ, đừng để lộ thân phận của tôi!"Trần Bảo Kỳ nhắc nhở."Bảo Kỳ Vương yên tâm, tôi sẽ không để lộ!"Sau khi điều trị xong ở bệnh viện, lúc này Trần Sơn và cả nhà Tô Đan Đan tới nhà Tô Nhã Linh."Cậu Trần, thằng ranh Trần Bảo Kỳ chết thật rồi sao?"Vẻ mặt Triệu Hải Yến tràn đầy phấn khởi hỏi.Tay phải Trần Sơn bị bó bột băng đầy vải trắng nên hắn dùng tay trái rút điện thoại ra, kiểm tra nhật ký cuộc gọi."Cô, cô nhìn xem, cháu gọi cho ông trùm Lâm Thành là Đàm Minh Đạt bao nhiêu cuộc, hắn không nhận, còn đàn em mà hắn cử đi xử Trần Bảo Kỳ là Hắc Bạch Song Sát cũng không nhận điện thoại của cháu”..