Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 4: 4: Anh Có Độc Thân Không

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu mình rỗng tuếch, không thể phản ứng lại nổi nữa.Cô nhìn thấy Nam Ngự mỉm cười với các cô: “Tạp chí Trào Lưu đúng không? Mời ngồi.”“Chị Vận Uyển, chị đứng đó làm gì thế?”Mãi đến khi Hiểu Mai đứng cạnh nhắc nhở thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, ngồi xuống ghế sofa củng với Hiểu Mai và chị Trịnh.Nam Ngự từ từ lăn xe lăn đến trước mặt các cô, Hiểu Mai hỏi với vẻ kích động: “Sếp Nam, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”“Mời.” Nam Ngự vẫn bình thản như trước, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn quá lâu về phía Ngũ Vận Uyển như hai người không hề quen biết gì nhau.Thái độ xa lạ này của anh khiến Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi hoài nghi, biết đâu người trước mặt mình chỉ nhìn giống với người chồng tên Nam Ngự của cô mà thôi.“Vậy… sếp Nam, vì anh quá thần bí nên đến bây giờ mọi người còn chưa biết tên anh là gì.” Gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Mai đỏ bừng lên, cô ấy lo lắng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh có thể cho chúng tôi biết tên anh không?”“Nam Ngự.” Người đàn ông trước mặt Ngũ Vận Uyển nhẹ nhàng nói ra hai chữ thanh lịch tao nhã đó, đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của Ngũ Vận Uyển.Nam Ngự.Anh là Nam Ngự thật.Đây chính là Nam Ngự, chồng mới cưới của cô.“Nam Ngự, tên này dễ nghe thật đấy.” Chị Trịnh nở nụ cười nịnh bợ: “Tiếp theo thì chúng tôi muốn hỏi anh vài câu.”Dứt lời, chị Trịnh nhìn về phía Ngũ Vận Uyển, nhưng khi thấy Ngũ Vận Uyển vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía Nam Ngự thì cô ta cảm thấy hơi sốt ruột, lén cấu nhẹ cô một cái.“Á.” Ngũ Vận Uyển bị đau, hoảng hốt kêu lên, mãi đến lúc này cô mới kịp phản ứng lại.Họ đã thống nhất rằng buổi phỏng vấn hôm nay, Ngũ Vận Uyển sẽ phỏng vấn, còn Hiểu Mai và chị Trịnh sẽ ghi chép lại.Nhìn thấy ánh mắt trách móc của chị Trịnh, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dẹp sự hoảng loạn của mình sang một bên, dùng thái độ chuyên nghiệp để đặt câu hỏi: “Sếp Nam, xin hỏi, anh có phải là người của thành phố S này không?”“Có thể coi là vậy.” Khác với Ngũ Vận Uyển, từ đầu đến cuối, Nam Ngự đều rất bình tĩnh: “Tôi sinh ra ở thành phố S, nhưng từ nhỏ đã đi sang Mỹ rồi.”Nghe thấy câu trả lời của anh, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy hơi buồn cười, người ngồi đối diện rõ ràng là chồng mới cưới của mình, nhưng những tin liên quan đến anh, cô lại chẳng biết gì cả.Dù sao thì bây giờ cũng đang là giờ làm việc, Ngũ Vận Uyển nhanh chóng dẹp những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình sang một bên, sau đó bắt đầu hỏi từng câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn.Buổi phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, mặc dù Nam Ngự rất lạnh lùng nhưng anh vẫn phối hợp với các cô, đánh tan hình tượng lạnh lùng không quan tâm người khác trước kia.Ngũ Vận Uyển cũng từ từ tiến vào trạng thái phỏng vấn, tạm thời cô cũng quên mất việc người đối diện là chồng vừa cưới của mình, nhưng khi nhìn đến câu hỏi tiếp theo, cô lại ngừng lại, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng.“Chị Vận Uyển, chị đang làm gì vậy?” Lúc này Hiểu Mai quay sang nhìn, cô ấy huých nhẹ Ngũ Vận Uyển thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, vội vàng cười xin lỗi.“Xin lỗi sếp Nam, vấn đề này có vẻ hơi riêng tư, nhưng tôi tin rằng có rất nhiều nữ độc giả của chúng tôi đang thắc mắc về điều này.” Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, đọc câu hỏi trong bản thảo đã được chuẩn bị trước “Xin hỏi, anh có còn độc thân không?”Sau khi hỏi câu này xong, Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.Câu này đúng là nói nhảm.Nam Ngự có độc thân hay không thì cô là người biết rõ nhất đấy.Nhưng mà Hiểu Mai và chị Trịnh đều đang ngồi cạnh, nên cô bắt buộc phải hỏi ra thôi.Sau khi hỏi xong, Ngũ Vận Uyển hồi hộp nhìn Nam Ngự, không biết có phải là cô hiểu nhầm hay không mà cô có cảm giác đôi mắt tĩnh mịch của Nam Ngự bỗng lóe lên ý cười.Ý cười đó đã lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức Ngũ Vận Uyển còn nghi ngờ, không biết đó có phải là ảo giác của cô không.“Vấn đề này…” Nam Ngự từ từ lên tiếng, giọng điệu của anh khá khó hiểu: “Không biết cô phóng viên này nghĩ thế nào nhỉ?”

Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu mình rỗng tuếch, không thể phản ứng lại nổi nữa.

Cô nhìn thấy Nam Ngự mỉm cười với các cô: “Tạp chí Trào Lưu đúng không? Mời ngồi.

“Chị Vận Uyển, chị đứng đó làm gì thế?”

Mãi đến khi Hiểu Mai đứng cạnh nhắc nhở thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, ngồi xuống ghế sofa củng với Hiểu Mai và chị Trịnh.

Nam Ngự từ từ lăn xe lăn đến trước mặt các cô, Hiểu Mai hỏi với vẻ kích động: “Sếp Nam, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

“Mời.

” Nam Ngự vẫn bình thản như trước, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn quá lâu về phía Ngũ Vận Uyển như hai người không hề quen biết gì nhau.

Thái độ xa lạ này của anh khiến Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi hoài nghi, biết đâu người trước mặt mình chỉ nhìn giống với người chồng tên Nam Ngự của cô mà thôi.

“Vậy… sếp Nam, vì anh quá thần bí nên đến bây giờ mọi người còn chưa biết tên anh là gì.

” Gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Mai đỏ bừng lên, cô ấy lo lắng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh có thể cho chúng tôi biết tên anh không?”

“Nam Ngự.

” Người đàn ông trước mặt Ngũ Vận Uyển nhẹ nhàng nói ra hai chữ thanh lịch tao nhã đó, đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của Ngũ Vận Uyển.

Nam Ngự.

Anh là Nam Ngự thật.

Đây chính là Nam Ngự, chồng mới cưới của cô.

“Nam Ngự, tên này dễ nghe thật đấy.

” Chị Trịnh nở nụ cười nịnh bợ: “Tiếp theo thì chúng tôi muốn hỏi anh vài câu.

Dứt lời, chị Trịnh nhìn về phía Ngũ Vận Uyển, nhưng khi thấy Ngũ Vận Uyển vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía Nam Ngự thì cô ta cảm thấy hơi sốt ruột, lén cấu nhẹ cô một cái.

“Á.

” Ngũ Vận Uyển bị đau, hoảng hốt kêu lên, mãi đến lúc này cô mới kịp phản ứng lại.

Họ đã thống nhất rằng buổi phỏng vấn hôm nay, Ngũ Vận Uyển sẽ phỏng vấn, còn Hiểu Mai và chị Trịnh sẽ ghi chép lại.

Nhìn thấy ánh mắt trách móc của chị Trịnh, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dẹp sự hoảng loạn của mình sang một bên, dùng thái độ chuyên nghiệp để đặt câu hỏi: “Sếp Nam, xin hỏi, anh có phải là người của thành phố S này không?”

“Có thể coi là vậy.

” Khác với Ngũ Vận Uyển, từ đầu đến cuối, Nam Ngự đều rất bình tĩnh: “Tôi sinh ra ở thành phố S, nhưng từ nhỏ đã đi sang Mỹ rồi.

Nghe thấy câu trả lời của anh, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy hơi buồn cười, người ngồi đối diện rõ ràng là chồng mới cưới của mình, nhưng những tin liên quan đến anh, cô lại chẳng biết gì cả.

Dù sao thì bây giờ cũng đang là giờ làm việc, Ngũ Vận Uyển nhanh chóng dẹp những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình sang một bên, sau đó bắt đầu hỏi từng câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn.

Buổi phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, mặc dù Nam Ngự rất lạnh lùng nhưng anh vẫn phối hợp với các cô, đánh tan hình tượng lạnh lùng không quan tâm người khác trước kia.

Ngũ Vận Uyển cũng từ từ tiến vào trạng thái phỏng vấn, tạm thời cô cũng quên mất việc người đối diện là chồng vừa cưới của mình, nhưng khi nhìn đến câu hỏi tiếp theo, cô lại ngừng lại, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng.

“Chị Vận Uyển, chị đang làm gì vậy?” Lúc này Hiểu Mai quay sang nhìn, cô ấy huých nhẹ Ngũ Vận Uyển thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, vội vàng cười xin lỗi.

“Xin lỗi sếp Nam, vấn đề này có vẻ hơi riêng tư, nhưng tôi tin rằng có rất nhiều nữ độc giả của chúng tôi đang thắc mắc về điều này.

” Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, đọc câu hỏi trong bản thảo đã được chuẩn bị trước “Xin hỏi, anh có còn độc thân không?”

Sau khi hỏi câu này xong, Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Câu này đúng là nói nhảm.

Nam Ngự có độc thân hay không thì cô là người biết rõ nhất đấy.

Nhưng mà Hiểu Mai và chị Trịnh đều đang ngồi cạnh, nên cô bắt buộc phải hỏi ra thôi.

Sau khi hỏi xong, Ngũ Vận Uyển hồi hộp nhìn Nam Ngự, không biết có phải là cô hiểu nhầm hay không mà cô có cảm giác đôi mắt tĩnh mịch của Nam Ngự bỗng lóe lên ý cười.

Ý cười đó đã lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức Ngũ Vận Uyển còn nghi ngờ, không biết đó có phải là ảo giác của cô không.

“Vấn đề này…” Nam Ngự từ từ lên tiếng, giọng điệu của anh khá khó hiểu: “Không biết cô phóng viên này nghĩ thế nào nhỉ?”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu mình rỗng tuếch, không thể phản ứng lại nổi nữa.Cô nhìn thấy Nam Ngự mỉm cười với các cô: “Tạp chí Trào Lưu đúng không? Mời ngồi.”“Chị Vận Uyển, chị đứng đó làm gì thế?”Mãi đến khi Hiểu Mai đứng cạnh nhắc nhở thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, ngồi xuống ghế sofa củng với Hiểu Mai và chị Trịnh.Nam Ngự từ từ lăn xe lăn đến trước mặt các cô, Hiểu Mai hỏi với vẻ kích động: “Sếp Nam, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”“Mời.” Nam Ngự vẫn bình thản như trước, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn quá lâu về phía Ngũ Vận Uyển như hai người không hề quen biết gì nhau.Thái độ xa lạ này của anh khiến Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi hoài nghi, biết đâu người trước mặt mình chỉ nhìn giống với người chồng tên Nam Ngự của cô mà thôi.“Vậy… sếp Nam, vì anh quá thần bí nên đến bây giờ mọi người còn chưa biết tên anh là gì.” Gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Mai đỏ bừng lên, cô ấy lo lắng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh có thể cho chúng tôi biết tên anh không?”“Nam Ngự.” Người đàn ông trước mặt Ngũ Vận Uyển nhẹ nhàng nói ra hai chữ thanh lịch tao nhã đó, đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của Ngũ Vận Uyển.Nam Ngự.Anh là Nam Ngự thật.Đây chính là Nam Ngự, chồng mới cưới của cô.“Nam Ngự, tên này dễ nghe thật đấy.” Chị Trịnh nở nụ cười nịnh bợ: “Tiếp theo thì chúng tôi muốn hỏi anh vài câu.”Dứt lời, chị Trịnh nhìn về phía Ngũ Vận Uyển, nhưng khi thấy Ngũ Vận Uyển vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía Nam Ngự thì cô ta cảm thấy hơi sốt ruột, lén cấu nhẹ cô một cái.“Á.” Ngũ Vận Uyển bị đau, hoảng hốt kêu lên, mãi đến lúc này cô mới kịp phản ứng lại.Họ đã thống nhất rằng buổi phỏng vấn hôm nay, Ngũ Vận Uyển sẽ phỏng vấn, còn Hiểu Mai và chị Trịnh sẽ ghi chép lại.Nhìn thấy ánh mắt trách móc của chị Trịnh, Ngũ Vận Uyển mới vội vàng dẹp sự hoảng loạn của mình sang một bên, dùng thái độ chuyên nghiệp để đặt câu hỏi: “Sếp Nam, xin hỏi, anh có phải là người của thành phố S này không?”“Có thể coi là vậy.” Khác với Ngũ Vận Uyển, từ đầu đến cuối, Nam Ngự đều rất bình tĩnh: “Tôi sinh ra ở thành phố S, nhưng từ nhỏ đã đi sang Mỹ rồi.”Nghe thấy câu trả lời của anh, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy hơi buồn cười, người ngồi đối diện rõ ràng là chồng mới cưới của mình, nhưng những tin liên quan đến anh, cô lại chẳng biết gì cả.Dù sao thì bây giờ cũng đang là giờ làm việc, Ngũ Vận Uyển nhanh chóng dẹp những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình sang một bên, sau đó bắt đầu hỏi từng câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn.Buổi phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, mặc dù Nam Ngự rất lạnh lùng nhưng anh vẫn phối hợp với các cô, đánh tan hình tượng lạnh lùng không quan tâm người khác trước kia.Ngũ Vận Uyển cũng từ từ tiến vào trạng thái phỏng vấn, tạm thời cô cũng quên mất việc người đối diện là chồng vừa cưới của mình, nhưng khi nhìn đến câu hỏi tiếp theo, cô lại ngừng lại, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng.“Chị Vận Uyển, chị đang làm gì vậy?” Lúc này Hiểu Mai quay sang nhìn, cô ấy huých nhẹ Ngũ Vận Uyển thì Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn lại, vội vàng cười xin lỗi.“Xin lỗi sếp Nam, vấn đề này có vẻ hơi riêng tư, nhưng tôi tin rằng có rất nhiều nữ độc giả của chúng tôi đang thắc mắc về điều này.” Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng, đọc câu hỏi trong bản thảo đã được chuẩn bị trước “Xin hỏi, anh có còn độc thân không?”Sau khi hỏi câu này xong, Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.Câu này đúng là nói nhảm.Nam Ngự có độc thân hay không thì cô là người biết rõ nhất đấy.Nhưng mà Hiểu Mai và chị Trịnh đều đang ngồi cạnh, nên cô bắt buộc phải hỏi ra thôi.Sau khi hỏi xong, Ngũ Vận Uyển hồi hộp nhìn Nam Ngự, không biết có phải là cô hiểu nhầm hay không mà cô có cảm giác đôi mắt tĩnh mịch của Nam Ngự bỗng lóe lên ý cười.Ý cười đó đã lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức Ngũ Vận Uyển còn nghi ngờ, không biết đó có phải là ảo giác của cô không.“Vấn đề này…” Nam Ngự từ từ lên tiếng, giọng điệu của anh khá khó hiểu: “Không biết cô phóng viên này nghĩ thế nào nhỉ?”

Chương 4: 4: Anh Có Độc Thân Không