Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 71: 71: Khi Nào Cô Sẽ Thanh Toán

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Bùm!Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy đầu mình bốc khói!“Cảm ơn” So với sự hoảng hốt của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, cầm lấy q**n l*t trong tay NgũVận Uyển, nhướng mày, “Thì ra em thích kiểu bó sát như vậy à"Ngũ Vận Uyển cảm thấy tại mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi!“Anh, anh tắm à?” Cô không dám nhìn Nam Ngự, vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Ngũ Vận Uyển, cảm thấy cô thật đáng yêu, mặc cho cô đóng cửa lại.Trở lại giường, Ngũ Vận Uyển vẫn cảm giác mặt mình nóng đến nỗi có thể luộc luôn cả trứng, vội vàng lướt Weibo để lấy lại bình tĩnh.Một lát sau, Nam Ngự đi ra.Cô không dám nhìn vào mắt anh, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.“Ngủ đi” Nam Ngự nói khẽ, thấy Ngũ Vận Uyển gật đầu thì tắt đèn.Đêm nay, cô xấu hổ đến mất ngủ.Vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cơ thể cường tráng của Nam Ngự, cả nụ cười như có như không trên khóe môi của anh.Ngũ Vận Uyển phải không ngừng niệm “A di đà Phật” trong lòng mới có thể làm nhịp tim rối loạn bình thường trở lại.Cô không biết việc mình cứ trăn trở xoay qua xoay lại khiến Nam Ngự đang nằm bên cạnh cũng ngủ không ngon.Nghe tiếng lầm bầm của cô trong bóng tối, anh nhiều lần manh nha muốn đêm nay sẽ ăn sạch cô, nhưng suyđi tính lại vẫn nhịn xuống.Món ngon thì nên hâm nóng rồi ăn thật chậm mới phải.Sáng hôm sau.Ngũ Vận Uyển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Cô mở mắt nhưng không thấy Nam Ngự nằm trên giường nữa, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, thấy bệnh viện gọi đến bèn bắt máy.“Cô Ngũ, về chuyện mười ngàn tiền thuốc thang mà trước đây tôi đã nói, xin hỏi khi nào cô sẽ thanh toán ạ?”Ngũ Vận Uyển đau đầu.Suýt thì cô quên mất vụ mười ngàn tiền thuốc này, lúc trước Nam Bá đã từ chối ứng lương trước cho cô, cô biết xoay sở mười ngàn này ở đâu đây?Sau khi luôn miệng hứa hẹn với bệnh viện sẽ thanh toán trong ba ngày tới, Ngũ Vận Uyển mới cúp điện thoại, xuống nhà mà lòng đầy tâm sự.Trong nhà ăn, Nam Ngự đang ăn sáng, Dương Tá đứng một bên báo cáo việc mình điều tra được.“Theo như báo cáo của chúng tôi thì ông già kia không nói dối, lần đó quả thật có người giật dây nhưng cuối cùng ông ta làm việc thất bại, bị một nhóm người khác xen vào”

Bùm!

Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy đầu mình bốc khói!

“Cảm ơn” So với sự hoảng hốt của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, cầm lấy q**n l*t trong tay Ngũ

Vận Uyển, nhướng mày, “Thì ra em thích kiểu bó sát như vậy à"

Ngũ Vận Uyển cảm thấy tại mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi!

“Anh, anh tắm à?” Cô không dám nhìn Nam Ngự, vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Ngũ Vận Uyển, cảm thấy cô thật đáng yêu, mặc cho cô đóng cửa lại.

Trở lại giường, Ngũ Vận Uyển vẫn cảm giác mặt mình nóng đến nỗi có thể luộc luôn cả trứng, vội vàng lướt Weibo để lấy lại bình tĩnh.

Một lát sau, Nam Ngự đi ra.

Cô không dám nhìn vào mắt anh, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

“Ngủ đi” Nam Ngự nói khẽ, thấy Ngũ Vận Uyển gật đầu thì tắt đèn.

Đêm nay, cô xấu hổ đến mất ngủ.

Vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cơ thể cường tráng của Nam Ngự, cả nụ cười như có như không trên khóe môi của anh.

Ngũ Vận Uyển phải không ngừng niệm “A di đà Phật” trong lòng mới có thể làm nhịp tim rối loạn bình thường trở lại.

Cô không biết việc mình cứ trăn trở xoay qua xoay lại khiến Nam Ngự đang nằm bên cạnh cũng ngủ không ngon.

Nghe tiếng lầm bầm của cô trong bóng tối, anh nhiều lần manh nha muốn đêm nay sẽ ăn sạch cô, nhưng suy

đi tính lại vẫn nhịn xuống.

Món ngon thì nên hâm nóng rồi ăn thật chậm mới phải.

Sáng hôm sau.

Ngũ Vận Uyển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mở mắt nhưng không thấy Nam Ngự nằm trên giường nữa, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, thấy bệnh viện gọi đến bèn bắt máy.

“Cô Ngũ, về chuyện mười ngàn tiền thuốc thang mà trước đây tôi đã nói, xin hỏi khi nào cô sẽ thanh toán ạ?”

Ngũ Vận Uyển đau đầu.

Suýt thì cô quên mất vụ mười ngàn tiền thuốc này, lúc trước Nam Bá đã từ chối ứng lương trước cho cô, cô biết xoay sở mười ngàn này ở đâu đây?

Sau khi luôn miệng hứa hẹn với bệnh viện sẽ thanh toán trong ba ngày tới, Ngũ Vận Uyển mới cúp điện thoại, xuống nhà mà lòng đầy tâm sự.

Trong nhà ăn, Nam Ngự đang ăn sáng, Dương Tá đứng một bên báo cáo việc mình điều tra được.

“Theo như báo cáo của chúng tôi thì ông già kia không nói dối, lần đó quả thật có người giật dây nhưng cuối cùng ông ta làm việc thất bại, bị một nhóm người khác xen vào”

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Bùm!Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy đầu mình bốc khói!“Cảm ơn” So với sự hoảng hốt của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, cầm lấy q**n l*t trong tay NgũVận Uyển, nhướng mày, “Thì ra em thích kiểu bó sát như vậy à"Ngũ Vận Uyển cảm thấy tại mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi!“Anh, anh tắm à?” Cô không dám nhìn Nam Ngự, vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Ngũ Vận Uyển, cảm thấy cô thật đáng yêu, mặc cho cô đóng cửa lại.Trở lại giường, Ngũ Vận Uyển vẫn cảm giác mặt mình nóng đến nỗi có thể luộc luôn cả trứng, vội vàng lướt Weibo để lấy lại bình tĩnh.Một lát sau, Nam Ngự đi ra.Cô không dám nhìn vào mắt anh, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.“Ngủ đi” Nam Ngự nói khẽ, thấy Ngũ Vận Uyển gật đầu thì tắt đèn.Đêm nay, cô xấu hổ đến mất ngủ.Vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cơ thể cường tráng của Nam Ngự, cả nụ cười như có như không trên khóe môi của anh.Ngũ Vận Uyển phải không ngừng niệm “A di đà Phật” trong lòng mới có thể làm nhịp tim rối loạn bình thường trở lại.Cô không biết việc mình cứ trăn trở xoay qua xoay lại khiến Nam Ngự đang nằm bên cạnh cũng ngủ không ngon.Nghe tiếng lầm bầm của cô trong bóng tối, anh nhiều lần manh nha muốn đêm nay sẽ ăn sạch cô, nhưng suyđi tính lại vẫn nhịn xuống.Món ngon thì nên hâm nóng rồi ăn thật chậm mới phải.Sáng hôm sau.Ngũ Vận Uyển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Cô mở mắt nhưng không thấy Nam Ngự nằm trên giường nữa, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, thấy bệnh viện gọi đến bèn bắt máy.“Cô Ngũ, về chuyện mười ngàn tiền thuốc thang mà trước đây tôi đã nói, xin hỏi khi nào cô sẽ thanh toán ạ?”Ngũ Vận Uyển đau đầu.Suýt thì cô quên mất vụ mười ngàn tiền thuốc này, lúc trước Nam Bá đã từ chối ứng lương trước cho cô, cô biết xoay sở mười ngàn này ở đâu đây?Sau khi luôn miệng hứa hẹn với bệnh viện sẽ thanh toán trong ba ngày tới, Ngũ Vận Uyển mới cúp điện thoại, xuống nhà mà lòng đầy tâm sự.Trong nhà ăn, Nam Ngự đang ăn sáng, Dương Tá đứng một bên báo cáo việc mình điều tra được.“Theo như báo cáo của chúng tôi thì ông già kia không nói dối, lần đó quả thật có người giật dây nhưng cuối cùng ông ta làm việc thất bại, bị một nhóm người khác xen vào”

Chương 71: 71: Khi Nào Cô Sẽ Thanh Toán