Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 73: 73: Có Chút Việc Thôi
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Không, không cần đâu..” Ngũ Vận Uyển né tránh ánh nhìn chằm chằm của Nam Ngự: “Gần đây mẹ tôi không được khỏe...!cần nghỉ ngơi.”Cô không nói cụ thể, không hề nhắc đến bệnh tình mẹ mình đang rất nặng, chuyện viện phí lại càng không.Đôi mắt đen tuyền của Nam Ngự trở nên lạnh lùng.Trong những năm làm ăn buôn bán, phụ nữ thích giả đò bên cạnh anh không thiếu.Dù ngoại hình xinh đẹp hay xuất thân gia đình danh giá, họ đều thích tỏ ra nũng nịu, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng ỷ vào anh, chìa tay vòi tiền hoặc muốn anh giúp đỡ.Duy chỉ có Ngũ Vận Uyển khác biệt.Tuy kết hôn không lâu nhưng cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ anh, đúng hơn là cô cố tình tránh việc được lợi từ anh.Không hiểu sao sự xa cách và thái độ như hai người không phải vợ chồng ấy khiến Nam Ngự bực mình.“Vậy à?” Tâm trạng không vui nên giọng của anh cũng lạnh đi: “Thế chúc mẹ em mau khỏe?Ngũ Vận Uyển nhíu mày.Cô nói sai gì à? Sao Nam Ngự dường như không vui lăm?Nhưng Ngũ Vận Uyển không tiện nói thêm, yên lặng ăn sáng rồi lặng lẽ để Nam Ngự đưa mình đến ga.Cô đilàm bằng tàu điện ngầm.Đến tòa soạn, Ngũ Vận Uyển không vào văn phòng mà đến phòng tài vụ, muốn xin ứng trước tiền lương một tháng cho mình.Nhưng nửa tháng cô đã xin ứng trước lương tháng sau, giờ xin nữa cũng đồng nghĩa với việc cô ứng tới hai tháng lương.“Vận Uyển à, không phải chúng tôi không muốn giúp đầu, cũng biết cô gặp khó khăn nhưng chuyện này chúng tôi thật sự không quyết định được.” Tiểu Chu của phòng kế toán khó xử nhìn Ngũ Vận Uyển.Ánh mắt của cô tối đi, đang định năn nỉ thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh như băng.“Ngũ Vận Uyển, đang trong giờ làm việc, cô không lo chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay mà ở trong phòng kế toán làm gì thế?”Nghe thấy giọng nói này, lòng Ngũ Vận Uyển vang lên tiếng rơi rụng.Cô gượng gạo quay đầu lại, thấy Nam Bá đang đứng đằng sau lạnh lùng nhìn mình.“Có chút việc thôi.” Ngũ Vận Uyển không muốn dông dài với anh ta, trả lời một câu ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng kế toán.Nhưng vừa tới hành lang thì Nam Bá đột nhiên đuổi theo, tóm lấy cổ tay cô rồi đẩy cô vào tường.
“Không, không cần đâu..” Ngũ Vận Uyển né tránh ánh nhìn chằm chằm của Nam Ngự: “Gần đây mẹ tôi không được khỏe...!cần nghỉ ngơi.”
Cô không nói cụ thể, không hề nhắc đến bệnh tình mẹ mình đang rất nặng, chuyện viện phí lại càng không.
Đôi mắt đen tuyền của Nam Ngự trở nên lạnh lùng.
Trong những năm làm ăn buôn bán, phụ nữ thích giả đò bên cạnh anh không thiếu.
Dù ngoại hình xinh đẹp hay xuất thân gia đình danh giá, họ đều thích tỏ ra nũng nịu, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng ỷ vào anh, chìa tay vòi tiền hoặc muốn anh giúp đỡ.
Duy chỉ có Ngũ Vận Uyển khác biệt.
Tuy kết hôn không lâu nhưng cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ anh, đúng hơn là cô cố tình tránh việc được lợi từ anh.
Không hiểu sao sự xa cách và thái độ như hai người không phải vợ chồng ấy khiến Nam Ngự bực mình.
“Vậy à?” Tâm trạng không vui nên giọng của anh cũng lạnh đi: “Thế chúc mẹ em mau khỏe?
Ngũ Vận Uyển nhíu mày.
Cô nói sai gì à? Sao Nam Ngự dường như không vui lăm?
Nhưng Ngũ Vận Uyển không tiện nói thêm, yên lặng ăn sáng rồi lặng lẽ để Nam Ngự đưa mình đến ga.
Cô đi
làm bằng tàu điện ngầm.
Đến tòa soạn, Ngũ Vận Uyển không vào văn phòng mà đến phòng tài vụ, muốn xin ứng trước tiền lương một tháng cho mình.
Nhưng nửa tháng cô đã xin ứng trước lương tháng sau, giờ xin nữa cũng đồng nghĩa với việc cô ứng tới hai tháng lương.
“Vận Uyển à, không phải chúng tôi không muốn giúp đầu, cũng biết cô gặp khó khăn nhưng chuyện này chúng tôi thật sự không quyết định được.” Tiểu Chu của phòng kế toán khó xử nhìn Ngũ Vận Uyển.
Ánh mắt của cô tối đi, đang định năn nỉ thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh như băng.
“Ngũ Vận Uyển, đang trong giờ làm việc, cô không lo chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay mà ở trong phòng kế toán làm gì thế?”
Nghe thấy giọng nói này, lòng Ngũ Vận Uyển vang lên tiếng rơi rụng.
Cô gượng gạo quay đầu lại, thấy Nam Bá đang đứng đằng sau lạnh lùng nhìn mình.
“Có chút việc thôi.” Ngũ Vận Uyển không muốn dông dài với anh ta, trả lời một câu ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng kế toán.
Nhưng vừa tới hành lang thì Nam Bá đột nhiên đuổi theo, tóm lấy cổ tay cô rồi đẩy cô vào tường.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Không, không cần đâu..” Ngũ Vận Uyển né tránh ánh nhìn chằm chằm của Nam Ngự: “Gần đây mẹ tôi không được khỏe...!cần nghỉ ngơi.”Cô không nói cụ thể, không hề nhắc đến bệnh tình mẹ mình đang rất nặng, chuyện viện phí lại càng không.Đôi mắt đen tuyền của Nam Ngự trở nên lạnh lùng.Trong những năm làm ăn buôn bán, phụ nữ thích giả đò bên cạnh anh không thiếu.Dù ngoại hình xinh đẹp hay xuất thân gia đình danh giá, họ đều thích tỏ ra nũng nịu, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng ỷ vào anh, chìa tay vòi tiền hoặc muốn anh giúp đỡ.Duy chỉ có Ngũ Vận Uyển khác biệt.Tuy kết hôn không lâu nhưng cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ anh, đúng hơn là cô cố tình tránh việc được lợi từ anh.Không hiểu sao sự xa cách và thái độ như hai người không phải vợ chồng ấy khiến Nam Ngự bực mình.“Vậy à?” Tâm trạng không vui nên giọng của anh cũng lạnh đi: “Thế chúc mẹ em mau khỏe?Ngũ Vận Uyển nhíu mày.Cô nói sai gì à? Sao Nam Ngự dường như không vui lăm?Nhưng Ngũ Vận Uyển không tiện nói thêm, yên lặng ăn sáng rồi lặng lẽ để Nam Ngự đưa mình đến ga.Cô đilàm bằng tàu điện ngầm.Đến tòa soạn, Ngũ Vận Uyển không vào văn phòng mà đến phòng tài vụ, muốn xin ứng trước tiền lương một tháng cho mình.Nhưng nửa tháng cô đã xin ứng trước lương tháng sau, giờ xin nữa cũng đồng nghĩa với việc cô ứng tới hai tháng lương.“Vận Uyển à, không phải chúng tôi không muốn giúp đầu, cũng biết cô gặp khó khăn nhưng chuyện này chúng tôi thật sự không quyết định được.” Tiểu Chu của phòng kế toán khó xử nhìn Ngũ Vận Uyển.Ánh mắt của cô tối đi, đang định năn nỉ thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh như băng.“Ngũ Vận Uyển, đang trong giờ làm việc, cô không lo chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay mà ở trong phòng kế toán làm gì thế?”Nghe thấy giọng nói này, lòng Ngũ Vận Uyển vang lên tiếng rơi rụng.Cô gượng gạo quay đầu lại, thấy Nam Bá đang đứng đằng sau lạnh lùng nhìn mình.“Có chút việc thôi.” Ngũ Vận Uyển không muốn dông dài với anh ta, trả lời một câu ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng kế toán.Nhưng vừa tới hành lang thì Nam Bá đột nhiên đuổi theo, tóm lấy cổ tay cô rồi đẩy cô vào tường.