Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 81: 81: Có Thể Ngày Mai Bà Ấy Sẽ Tỉnh Lại
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngay lúc Ngũ Vận Uyển chìm trong lo lắng, sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn.Sau đó, người cô nhẹ bẫng, khi hoàn hồn cô thấy mình đã ngồi trên chân Nam Ngự.“Nam Ngự...” Ngũ Vận Uyển ngỡ ngàng.Nam Ngự thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, tay chân lạnh ngắt thì trái tim như bị thứ gì đó đâm vào.Anh lau nước mắt trên khóe mi cô, thì thầm: “Đừng sợ, tối ở đây chờ với em”Một câu nói đơn giản nhưng chắc nịch và ấm áp, khiến Ngũ Vận Uyển không còn hốt hoảng.Cô chợt cảm thấy quá mệt mỏi, không ngang ngạnh với Nam Ngự nữa mà chỉ gật đầu, cuộn mình trong lồng ngực của anh, ngẩn ngơ nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn biểu thị cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc.Nam Ngự cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng dựa vào mình, hương thơm đặc biệt của cô gái thoang thoảng trước mũi, trái tim sắt đá suốt mười năm qua của anh chợt lơi lỏng.Không biết qua bao lâu, Ngũ Vận Uyển rốt cuộc thấy đèn chuyển sang màu đó.Cô lập tức vùng khỏi ngực Nam Ngự, chạy đến trước cửa phòng giải phẫu rồi nhìn các bác sĩ và y tá phờ phạc đi ra.“Bác sĩ, mẹ, mẹ tôi.” Ngũ Vận Uyển lắp bắp hỏi.Bác sĩ nhìn cô, khẽ cười: “Chúc mừng cô Ngũ, cuộc phẫu thuật rất thành công, có thể ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại”Mẹ có thể tỉnh lại?Khoảnh khắc ấy, thần kinh cũng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.Ngũ Vận Uyển mỉm cười muốn nói lời cảm ơn với bác sĩ nhưng đầu gối mềm oặt, ngã nhào xuống đất.Nhưng thay vì mặt đất lạnh như băng thì cô lại ngã vào lồng ngực ấm áp, rắn chắc.Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự.Anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ lấy cô.Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nam Ngự khẽ cười, anh đặt taylên đầu Ngũ Vận Uyển xoa mái tóc mềm mại của cô, nói: "Tốt quá”Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến cho nước mắt luôn bị cố kìm nén tràn mi.Niềm vui sướng và ấm áp trào dâng mãnh liệt, Ngũ Vận Uyển đưa tay ôm cổ Nam Ngự, cười trong nước mắt: “Đúng vậy, tốt quá, tốt quá...”Lúc ăn tối cùng Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự nhận rất nhiều cuộc gọi công việc.Cô biết anh đã dành hơn nửa ngày với mình nên chút ngượng, chủ động nói: “Anh về làm việc đi, để tôi trong mẹ là được.”
Ngay lúc Ngũ Vận Uyển chìm trong lo lắng, sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn.
Sau đó, người cô nhẹ bẫng, khi hoàn hồn cô thấy mình đã ngồi trên chân Nam Ngự.
“Nam Ngự...” Ngũ Vận Uyển ngỡ ngàng.
Nam Ngự thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, tay chân lạnh ngắt thì trái tim như bị thứ gì đó đâm vào.
Anh lau nước mắt trên khóe mi cô, thì thầm: “Đừng sợ, tối ở đây chờ với em”
Một câu nói đơn giản nhưng chắc nịch và ấm áp, khiến Ngũ Vận Uyển không còn hốt hoảng.
Cô chợt cảm thấy quá mệt mỏi, không ngang ngạnh với Nam Ngự nữa mà chỉ gật đầu, cuộn mình trong lồng ngực của anh, ngẩn ngơ nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn biểu thị cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc.
Nam Ngự cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng dựa vào mình, hương thơm đặc biệt của cô gái thoang thoảng trước mũi, trái tim sắt đá suốt mười năm qua của anh chợt lơi lỏng.
Không biết qua bao lâu, Ngũ Vận Uyển rốt cuộc thấy đèn chuyển sang màu đó.
Cô lập tức vùng khỏi ngực Nam Ngự, chạy đến trước cửa phòng giải phẫu rồi nhìn các bác sĩ và y tá phờ phạc đi ra.
“Bác sĩ, mẹ, mẹ tôi.” Ngũ Vận Uyển lắp bắp hỏi.
Bác sĩ nhìn cô, khẽ cười: “Chúc mừng cô Ngũ, cuộc phẫu thuật rất thành công, có thể ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại”
Mẹ có thể tỉnh lại?
Khoảnh khắc ấy, thần kinh cũng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ngũ Vận Uyển mỉm cười muốn nói lời cảm ơn với bác sĩ nhưng đầu gối mềm oặt, ngã nhào xuống đất.
Nhưng thay vì mặt đất lạnh như băng thì cô lại ngã vào lồng ngực ấm áp, rắn chắc.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự.
Anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ lấy cô.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nam Ngự khẽ cười, anh đặt tay
lên đầu Ngũ Vận Uyển xoa mái tóc mềm mại của cô, nói: "Tốt quá”
Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến cho nước mắt luôn bị cố kìm nén tràn mi.
Niềm vui sướng và ấm áp trào dâng mãnh liệt, Ngũ Vận Uyển đưa tay ôm cổ Nam Ngự, cười trong nước mắt: “Đúng vậy, tốt quá, tốt quá...”
Lúc ăn tối cùng Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự nhận rất nhiều cuộc gọi công việc.
Cô biết anh đã dành hơn nửa ngày với mình nên chút ngượng, chủ động nói: “Anh về làm việc đi, để tôi trong mẹ là được.”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngay lúc Ngũ Vận Uyển chìm trong lo lắng, sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn.Sau đó, người cô nhẹ bẫng, khi hoàn hồn cô thấy mình đã ngồi trên chân Nam Ngự.“Nam Ngự...” Ngũ Vận Uyển ngỡ ngàng.Nam Ngự thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, tay chân lạnh ngắt thì trái tim như bị thứ gì đó đâm vào.Anh lau nước mắt trên khóe mi cô, thì thầm: “Đừng sợ, tối ở đây chờ với em”Một câu nói đơn giản nhưng chắc nịch và ấm áp, khiến Ngũ Vận Uyển không còn hốt hoảng.Cô chợt cảm thấy quá mệt mỏi, không ngang ngạnh với Nam Ngự nữa mà chỉ gật đầu, cuộn mình trong lồng ngực của anh, ngẩn ngơ nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn biểu thị cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc.Nam Ngự cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng dựa vào mình, hương thơm đặc biệt của cô gái thoang thoảng trước mũi, trái tim sắt đá suốt mười năm qua của anh chợt lơi lỏng.Không biết qua bao lâu, Ngũ Vận Uyển rốt cuộc thấy đèn chuyển sang màu đó.Cô lập tức vùng khỏi ngực Nam Ngự, chạy đến trước cửa phòng giải phẫu rồi nhìn các bác sĩ và y tá phờ phạc đi ra.“Bác sĩ, mẹ, mẹ tôi.” Ngũ Vận Uyển lắp bắp hỏi.Bác sĩ nhìn cô, khẽ cười: “Chúc mừng cô Ngũ, cuộc phẫu thuật rất thành công, có thể ngày mai bà ấy sẽ tỉnh lại”Mẹ có thể tỉnh lại?Khoảnh khắc ấy, thần kinh cũng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.Ngũ Vận Uyển mỉm cười muốn nói lời cảm ơn với bác sĩ nhưng đầu gối mềm oặt, ngã nhào xuống đất.Nhưng thay vì mặt đất lạnh như băng thì cô lại ngã vào lồng ngực ấm áp, rắn chắc.Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự.Anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ lấy cô.Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nam Ngự khẽ cười, anh đặt taylên đầu Ngũ Vận Uyển xoa mái tóc mềm mại của cô, nói: "Tốt quá”Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến cho nước mắt luôn bị cố kìm nén tràn mi.Niềm vui sướng và ấm áp trào dâng mãnh liệt, Ngũ Vận Uyển đưa tay ôm cổ Nam Ngự, cười trong nước mắt: “Đúng vậy, tốt quá, tốt quá...”Lúc ăn tối cùng Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự nhận rất nhiều cuộc gọi công việc.Cô biết anh đã dành hơn nửa ngày với mình nên chút ngượng, chủ động nói: “Anh về làm việc đi, để tôi trong mẹ là được.”